NGHỆ THUẬT VÀ VẬT LÝ - Trang 176

lại được ngợi ca là có đóng góp quý giá cho nghệ thuật bằng cách nhìn thế giới
của mình! Sẽ là rất thú vị nếu ai đó thử mường tượng ra cảnh tác phẩm của

Rousseau sẽ được tiếp nhận ra sao tại triều đình của Lorenzo de Medici

20

. Khi

ấy, các nhà Nhân văn đang tuyên bố rằng con người là thước đo của mọi vật.
Trong một thời gian dài, trẻ em đã không hề được tin tưởng dùng làm tiêu
chuẩn để đo cái gì cả.

Sau khi các bức họa quyến rũ và hồn nhiên trẻ thơ của Rousseau ra đời gặp

được thành công, các nghệ sĩ khác mới để ý thấy rằng dù mĩ thuật nghiêm túc
có ghi chép, phản ánh, điểm tô cuộc sống đến thế nào đi chăng nữa, nó vẫn
không phải là “vui vẻ”. Thậm chí ngay trong những bức tranh mô tả phong
cảnh trong đó con người, thần thánh, tiểu tiên đồng đang nô đùa, thì việc ngắm
nhìn thứ nghệ thuật ấy cũng không thể coi là một hoạt động mà tự nó hoặc từ
nó có niềm vui thú. Nghệ thuật là một việc nghiêm túc. Và khi thế kỉ mười
chín kết thúc, nhiều họa sĩ bắt đầu đưa các yếu tố vui tươi trẻ thơ vào trong tác
phẩm của mình.

Jacques Villon (anh của Marcel Duchamp) là một trong những người sáng

lập ra Hội các họa sĩ biếm họa vào năm 1904. Chẳng bao lâu sau, Marcel cũng
tham gia với anh mình và định ra một khái niệm mới về sự hài hước trong
nghệ thuật tạo hình. Các họa sĩ biếm họa, trước đó được gọi là các tay vẽ trào
lộng hay nhái lại, từ đấy trở đi đã đòi quyền được gọi là các nhà hài hước. Kết
quả là truyện tranh hài hước hiện đại đã ra đời - một hình thức nghệ thuật
tương tác trong đó người xem thực sự bật cười trong khi nghiền ngẫm thưởng
thức một tác phẩm nghệ thuật.

Cùng một mạch tương tự, Marcel Duchamp - mà tác phẩm sẽ được bàn đến

một cách đầy đủ hơn ở Chương 15 - đã thể nghiệm những hình thức có vẻ đơn
thuần là những trò đùa nhảthông minh. Có lần ông đã đem cả một cái bô đi tiểu
mua từ cửa hàng bản đồ kim khí gia dụng đưa đi nộp vào một cuộc thi nghệ
thuật, tuyên bố rằng bởi vì ông là nghệ sĩ, nên bất kì cái gì ông nói là nghệ
thuật, sẽ là nghệ thuật. Lần khác, ông vẽ thêm bộ ria lên một phiên bản của bức
Mona Lisa thiêng liêng bất khả xâm phạm, rồi đặt tên cho tác phẩm của mình
là LHCOQ, những chữ cái này khi phát âm lên theo tiếng Pháp có nghĩa là
“Nàng ta có cặp mông nóng bỏng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.