NGHỆ THUẬT VÀ VẬT LÝ - Trang 335

Warhol đã làm việc với các công nghệ tiên tiến hơn những cái mà Monet có

được, và vì thế đã có thể giới thiệu thêm một đặc tính nữa của thời gian mà sơn
và vải tranh không bắt tuân phục được: đó là sự dãn nở của thời gian. Bởi các
cuốn phim của ông mở ra một bức tranh không hề có chuyển động, thời gian
dường như trôi chậm lại và kéo dài ra; sự nhàm chán đi kèm với việc xem các
cảnh phim lê thê buồn ngủ ấy đã tạo ra một trạng thái nhận thức trong đó thời
gian xem phim dường như kéo dài hơn hẳn thời gian đồng hồ. Khoảng thời
gian khác nhau mang tính tương đối giữa chúng chính là một đặc tính của thời
gian trong thuyết tương đối của Einstein. Trước Warhol, chưa có một tác phẩm
nghệ thuật nào đã làm nổi bật việc tạo ra một tình trạng đờ đẫn như bị thôi
miên giống như vậy cả.

Nỗi ám ảnh của các nghệ sĩ muốn đưa thời gian vào trong nghệ thuật đã dẫn

đến việc trường phái Hậu Thể hiện Trừu tượng phát triển được một hình thức
nghệ thuật hoàn toàn mới, gọi là biến cố, ào ạt tấn công thế giới nghệ thuật
trong những năm 60 của thế kỉ hai mươi. Trong những sự kiện này, các tác
phẩm nghệ thuật không còn tồn tại chỉ trong không gian nữa. Thực tế, sự hiện
diện của chúng dứt khoát chỉ là thoáng chốc; các tiểu phẩm siêu thực và Dada
ấy đã củng cố thêm ý niệm cho rằng nghệ thuật nhất thiết phải bao gồm cả thời
gian chuyển động, bên cạnh không gian bất động.

Một cách rất tình cờ, từ “sự kiện” bắt đầu được nghe thấy thường xuyên

trong những phòng thí nghiệm và xemina vật lí. Hàm ý trong khoa học của nó
là dùng để chỉ các điểm trong continuum không-thời gian, hiện thân của ý
tưởng nói rằng mọi cái phải được đặt ở một vị trí trong không gian ba chiều
cũng như trong thời gian đã được xác định. Như vậy, sự kiện đã trở thành tâm
điểm của cả nghệ thuật lẫn vật lí gần như cùng một lúc, mặc dù continuum
không-thời gian của Minkowski có lẽ là cái xa vời nhất có thể xuất hiện trong
tâm trí của các khán giả tại những trình diễn biến cố ấy. Sự phi lí trong các
biến cố của người nghệ sĩ cũng ngang ngửa với các phương diện phi logic của
các biến cố không-thời gian lượng tử. Tại một trong những biến cố nghệ thuật
sớm nhất, mang tên Bầu trời thời gian đêm (tiêu đề như thế đã gợi lên khái
niệm về không gian và thời gian rồi), Robert Whitman mời khán giả ngồi trên
sàn một chiếc lều lớn trong khi các hình ảnh đã được quay phim chiếu loang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.