NGHỆ THUẬT VÀ VẬT LÝ - Trang 336

loáng trên vòm nóc lều. Một trong những hình ảnh phim điển hình là cảnh thải
phân có vẻ là do một máy quay đặt bên trong một chiếc hố xí ghi lại.

Người thợ mỉm cười, một biến cố nữa, trình bày trước khán giả bản thân

nghệ sĩ Jim Dine, một khung tranh căng vải chưa vẽ, một chiếc bàn có ba lọ
sơn màu và hai cái bút lông. Jim Dine sau đó nhớ lại sự kiện này.

“Tôi hoàn toàn nhuộm đỏ, trừ cái miệng tô đen
sẫm to tướng, toàn bộ mặt và đầu tôi đều màu
đỏ, tôi mặc một chiếc áo choàng đỏ, dài chấm
xuống sàn. Tôi viết dòng chữ: “Tôi yêu những gì
tôi đang làm” bằng màu da cam và xanh nước
biển. Khi viết đến đoạn “những gì tôi đang làm”,
mọi việc diễn ra rất nhanh, tôi chộp lấy một lọ
màu và uống nó, rồi tôi dốc ngược hai lọ kia đổ
lên đầu, và sau đó, rất nhanh, tôi thực sự lao
người chọc thủng qua tấm khung căng vải vẽ”.

Lời Calvin Tomkins: “Họa sĩ hành động cần phải đi vào trong tranh vẽ của

mình” có lẽ là lời diễn tả sinh động nhất cho cái kiểu Jim Dane.

Không chủ ý đặt ra nhiệm vụ phải làm như vậy, nhưng những nghệ sĩ cách

tân như Johns, Rauschenberg và Warhol đã liên tục sáng tạo ra nhiều phương
tiện mới mẻ để diễn tả những đặc tính của continuum không-thời gian theo
những cách thức phi lí và phi khoa học. Làm như vậy, họ đã trở thành những
người hướng dẫn trên con đường tìm hiểu những ý tưởng chuyên môn bí hiểm
chứa đựng trong những phương trình của nhà vật lí. Trong một bối cảnh khác,
Đại Thiền sư Daisetz T. Suzuki đã viết:

“Khi thanh kiếm... được nắm chặt ở trong tay
một kiếm khách đắc tâm đến độ người ấy cầm
mà như không cầm nó, thì nhục thể của người ấy
cũng là của kiếm, nó đạt được hồn riêng, nó
chuyển động với tất cả những tinh diệu đã tàng
kết trong người ấy thành một kiếm khách. Người
ấy... không biết mình đang dùng kiếm, thực sự,
cả kiếm lẫn người đều đã chuyển biến thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.