NGHỆ THUẬT VÀ VẬT LÝ - Trang 356

thế kỉ hai mươi, âm nhạc được truyền đi chỉ bằng con đường không khí. Sóng
âm bao gồm các phân tử và nguyên tử bé xíu dao động. Mặc dù là sóng, nhưng
âm thanh lại dựa trên các nguyên tử ôxy và nitơ ở dạng hạt tạo nên cái mà
chúng ta gọi là không khí. Động năng của âm nhạc tiêu tán đi rất nhanh sau các
khoảng cách rất ngắn. Như bất kì ai ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên ban công
tầng thứ ba đã biết, không khí mệt thỉu đi nhanh chóng, và âm nhạc mà nó
mang theo sớm chết lịm đi, vĩnh viễn bị chìm lấp trong tiếng va đập của muôn
vàn phân tử và nguyên tử tạo nên bầu khí quyển.

Trong tour de force gây kinh ngạc của mình năm 1905, Einstein đã nâng ánh

sáng lên một vị trí siêu việt là hằng số đích thực của vũ trụ. Minkowski cũng
đã phát lộ ra rằng không gian và thời gian được hòa kết vào nhau thành một thể
thống nhất qua cái trục kết nối bằng ánh sáng thuần khiết. Đến thời điểm này,
lần đầu tiên âm nhạc không còn là một “vật” được tạo nên bằng các phân tử
dao động nữa, mà thay vào đó, nó trở thành một “quá trình” nóng sáng. Âm
nhạc đã chuyển thành ánh sáng.

Nền móng cho sự chuyển dạng kì lạ này bắt đầu vào năm 1886, khi Heinrich

Hertz, một nhà vật lí người Đức, phát hiện ra trong khí quyển có tồn tại một
loại sóng điện từ có bước sóng cực dài. Bước Sóng của ánh sáng nhìn thấy
được (khoảng cách giữa hai đình sóng liên tiếp) được đo bằng nanomet, tức là
một phần triệu của milimet. Khoảng cách giữa hai đỉnh liên tiếp của loại sóng
mà Hertz mới phát hiện này có thể đo bằng mét hoặc thậm chí hàng kilomet.
Chúng xác nhận tuyên bố năm 1873 của James Clerk Maxwell rằng điện, từ và
ánh sáng nhìn thấy được chỉ là những biểu hiện khác nhau của năng lượng bức
xạ. Hertz gọi các Con sóng dài, uyển chuyển này là “sóng vô tuyến”. Mặc dù
sóng vô tuyến ở đầu xa của phổ điện từ và không nhìn thấy được, nhưng chúng
là một dạng của ánh sáng. Khi các phóng viên hỏi Hertz về ứng dụng thực tiễn
nào mà loại sóng vô tuyến mới mẻ của ông có thể có, ông đã trả lời rằng ông
không biết, nhưng ông tin chắc là sẽ có một người nào đó sớm tìm ra một cách
sử dụng cái dạng không nhìn thấy được này của ánh sáng. Hertz đã không thể
đoán trước được rằng chẳng bao lâu sau, cái loại ánh sáng không ai nhìn thấy
được này lại trở thành âm nhạc mà ai cũng đều có thể nghe thấy.

Năm 1895, Guglielmo Marconi đã chuyển đổi các phân tử bị kích thích và bị

nén lại của âm thanh thành ánh sáng thuần túy dưới dạng sóng vô tuyến. Được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.