Cao 1m78, lại thường xuyên chơi bóng rỗ nên có thân hình rắc chắc, lúc
chạy đi thì có bộ dạng uy phong, thoạt nhìn chỉ một nắm đấm là có thể quất
bay Lý Mục Dương.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Vào lúc này, Lý Mục Dương giống như là một con thuyền nhỏ lắc lư
trong biển lớn, một đầu cừu nhỏ run rẩy trước một con hổ lớn, chỉ cần một
cú đấm hay một cái tống là có thể làm cho hồn phách của hắn tan biến ngay
tại chỗ.
Lý Mục Dương đứng tại chỗ bất động , thoạt nhìn giống như là sợ cháng
váng.
Đứng như một pho tượng đá, nhưng tròng trắng trong mắt lại bắt đầu
hiện lên tơ máu.
Mới bắt đầu rất nhỏ, mắt thường sẽ khó thất, nhưng rất nhanh liền hiện
thành một đường, càng phát ra sự khủng bố.
Nhìn vào giống như là tròng mắt bị nhuộm đỏ vậy.
Trên bàn tay của Lý Mục Dương hình thành một lớp vảy rất mỏng,
giống như là vẩy cá trong suốt, mặt trên của vẩy cá lại lóe ra tử mang, một
chấm đen trên lưng của hắn làm cho làn da đen thui biến thành màu đỏ tím.
Trong lòng Lý Mục Dương tràn ngập dã tính thô bạo, giống như là có
điều gì bất mãn cần phát tiết.
Trương Thần chạy tới gần, sau đó vung tay đấm một quyền về phía mặt
của Lý Mục Dương.
“Vù”
Lý Mục Dương đưa tay lên đỡ.