NGHỊCH LÂN - Trang 156

giờ hay không cũng là một ẩn số. Bà cũng biết thân thể lúc ấy của nó, khi
đó mỗi ngày chúng ta đều thấp thỏm lo lâu, một lần lại một lần bị ác mộng
làm tỉnh lại , sợ trái tim của Mục Dương sẽ ngừng đập, nó rất yếu đuối vô
lực, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rời khỏi chúng ta.

- Lão đạo sĩ ở lại Giang Nam thành này 6 năm, thẳng đến khi trạng thái

của Mục Dương hơi ổn định lại rồi mới rời đi. Sau khi ông ấy rời đi, chẳng
lẽ Lục gia sẽ không chú ý nữa sao? Không thể, tôi sợ Lục gia vẫn sẽ nhìn
chằm chằm vào Mục Dương, nhưng mà tình trạng bây giờ của Mục Dương
vẫn chưa khỏe hẳn , lại không biểu hiện ra chỗ nào hơn người cho nên bọn
họ mới chưa đón về.

- Đương nhiên, hiện tại cũng không có biện pháp đón về . Nếu bọn họ

đưa Mục Dương về Mục gia thì sẽ lấy danh nghĩa gì để sắp xếp? Bà con xa?
Con riêng hoặc là nói đó là cháu đích tôn mà trước đó bọn họ đã vứt bỏ
sao? Đây không phải là tự tát vào mặt mình? Lão gia tử là một người xem
trọng mặt mũi, không thể làm ra những chuyện không khôn ngoan được.

La Kỳ hiểu được đạo lý này, nhỏ giọng nói:

- Nếu Lục gia không đón người , Mục Dương vẫn là con của chúng ta,

ông còn lo gì nữa?

Lý Nham khổ cười ra tiếng , khuôn mặt cương nghị cũng lộ ra một chút

khổ sở, nói:

- Đây là kết quả tốt nhất, Lục gia sẽ không đón người, Mục Dương

Dương thì vĩnh viễn là con của chúng ta . Mặc dù ở bên cạnh chúng ta thì
nó sẽ hơi khổ một chút nhưng chung quy là vẫn an nhàn thỏa mãn, sẽ không
lục đục người lừa ta gạt nhưng đám quý tộc ở Thiên Đô kia.

- Còn có lãnh huyết vô tình.

La Kỳ hừ lạnh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.