NGHỊCH LÂN - Trang 166

chúng ta trở về. Nửa tháng trước nói cùng đi Tây Cảng mua sắm với mẹ,
kết quả là nói có cấp trên xuống để kiểm tra công việc, hắn cần phải đi tiếp
đã. Tự bản thân con hãy đếm đi, 1 tháng 30 ngày thì hắn ở nhà ăn cơm được
bao nhiêu ngày? Nói chuyện với mẹ con chúng ta bao nhiêu câu? Có phải
con nên hảo hảo mà giáo huấn một trận không? Không phải còn là hoàn khố
ở Giang Nam thành này sao? Tất cả mọi người đều nói con lợi hại chừng
nào, khi dễ người ta hung ác như thế nào, người làm mẹ như mẹ đây cũng
cảm thấy cao hứng biết bao, cảm thấy được có mặt mũi biết bao. Nếu như
con trả mối thù này giùm mẹ thì coi như mẹ nợ con một phần ân tình, được
không?

Nam nhân anh tuấn cười khẽ, nói:

- Bọn con ăn chơi trác táng cũng là có chỉ số thông minh, bằng không sẽ

trở thành chuyện cười, trở thành người không có ánh mắt, sẽ đánh mất mặt
mũi ở trong vòng tròn của mình. Mẹ suy nghĩ một chút, người bên ngoài
luôn tỏ ra tức giận đối với chúng ta, chúng ta cũng phải nên làm việc khiêm
tốn một chút, có đúng hay không? Người mà mẹ nói chính là người trước
kia đã giúp con ký trên đó, đợi sau khi có cơ hội con sẽ hung hăng báo thù
giùm mẹ nhỉ?

- Hừ, biết ngày con là đứa ăn cây này rào cây khác mà. Con cũng không

suy nghĩ là mình chui ra tự bụng của người nào?

Phụ nhân nổi trận lôi đình , chỉ vào cái đầu của cậu thiếu niên kia.

“ Hì hì”

Thôi Tiểu Tâm cười ra tiếng , đi tới người phụ nhân kia, nói:

- Dì nhỏ, thật sự là dì đã làm khó anh họ rồi. Dì bảo anh ấy đi khi dễ cha

của anh ấy, cho anh ấy 100 lá gan cũng không dám a.

- Oh, Tiểu Tâm đã trở lại .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.