Rất nhanh Quạ Đen đã xem xong.
Hắn nhẹ nhàng nắm tờ giấy lại, tờ giấy kia liền bốc cháy.
"Lý Mục Dương". Quạ Đen nói với giọng điệu hung ác, nhớ kỹ tên này,
trong mắt tràn ngập sát cơ: "Đặt tên này rất đúng, ngươi đã trở thành một
con dê đợi làm thịt".
...
"Con chim non trên cành cao, hót nữa đi...". Lý Tư Niệm vừa hát vừa
đẩy cửa đi vào sân, hoảng hồn khi thấy cảnh tượng hỗn loạn ở trong sân, hô
lên: "Lý Mục Dương... Lý Mục Dương...".
Lý Mục Dương từ trong nhà đi ra, hỏi: "Cái gì thế?".
"Cái bàn trong sân bị gì thế?".
Lý Tư Niệm chỉ vào cái bàn, hỏi: "Một cái bàn tốt tại sao lại biến thành
như vậy?".
"Anh cũng không biết". Lý Mục Dương đi ra bên ngoài, làm bộ đánh giá
một phen, nói: "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cái bàn bị sét đánh?".
"Làm sao có thể?". Lý Tư Niệm tức giận nói: "Cái bàn tốt thế này làm
sao bị sét đánh được?".
"Người tốt cũng bị sét đánh, nói chi là một cái bàn". Lý Mục Dương
phản bác nói.
Lý Tư Niệm con mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Lý Mục Dương nhìn
một hồi, nói: "Anh không biết thật sao?".
Lý Mục Dương nhếch môi nở nụ cười, nói: "Được rồi được rồi, anh sẽ
nói cho em biết, là anh dùng tay bẽ đó, anh viết chữ vào đó nhưng cũng