NGHỊCH LÂN - Trang 249

phải chia tâm tư ra làm hai, mỹ nhân này vẫn là mỹ nhân sao? Hảo khúc
này vẫn là hảo khúc sao? Mỹ thực trà thơm này còn có hương vị sao? Dung
tục".

"Dạ dạ dạ, tiểu nhân sai rồi". Người đàn ông trung niên vội vàng xin lỗi.

"Thiếu gia ngắm mỹ nhân nghe đàn, chuyện khác cứ giao cho chúng tôi.

Tôi đã để các huynh đệ ở dưới coi chừng, tôi cùng thiếu gia ngồi đây xem
kịch, khi tên tiểu tử Lý Mục Dương kia tới, tôi liền xông lên cho hắn một
côn, nhét hắn vào bao tải rồi khiêng đi.

"Coi như ngươi thông minh". Yến Tương Mã nhắm mắt lại, ngón tay

nhẹ nhàng đánh nhịp.

"Cho dù tiểu tử kia có thi thì cũng không đậu, thi rớt đại học Tây Phong

nhưng mà vì an toàn nên chúng ta mới làm vậy. Lại nói nếu lỡ hắn thi đậu
thì sao? Ta bảo người đánh hắn bất tỉnh, để hắn không đi được đại học Tây
Phong, không đến được Thiên Đô, đến lúc đó để hắn nhận giấy báo trúng
tuyển đại học Giang Nam, ngươi nói hắn nhận hay là không nhận?".

"Lấy, đương nhiên là lấy rồi". Người đàn ông trung niên nam nhân ha ha

cười, nói: "Đại học Giang Nam chính là đại học nổi danh, năm đó tôi thi 3
năm cũng không có đậu nổi".

Sắc mặt Yến Tương Mã thay đổi, nói: "Cho dù ngươi thi 30 năm cũng

không đậu, đại học danh tiếng như đại học Giang Nam là nơi mà ngươi có
thể tiến vào sao?".

Nam nhân nhớ tới bối cảnh của vị tiểu thiếu gia này, nhanh chóng sửa

miệng nói: "Đúng đúng đúng, đừng nói là 30 năm, cho dù là 300 năm tôi
cũng không bao giờ thi đậu vào. Tôi báo danh vào đại học Giang Nam
chính là tự rước lấy nhục. Căn bản là chuyện không thể nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.