NGHỊCH LÂN - Trang 315

-Cô Triệu…

Lý Mục Dương nắm chặc quả đấm của mình, sắc mặt trở nên khó chịu.

Hắn trải qua chuyện không thể giải thích với người khác nhưng mà điều này
cũng không có nghĩa là trong lòng của hắn không có oán khí.

Chỉ cần có một cơ hội, hắn cũng không muốn bỏ qua. Khi hắn thấy bản

thân mình không ngủ gà ngủ gật mỗi ngày nữa, khi hắn phát hiện bản thân
có thể học tập được thì hắn liền liều mạng hơn bất kỳ người nào. Sáng sớm
5h hắn đã rời giường đọc sách, làm bài cho đến 12h đêm. Trừ 3 bữa cơm
cùng với giấc ngủ ra thì hắn đều dùng toàn bộ thời gian vào việc ôn tập.

Nhưng mà ở trong mắt của Triệu Minh Châu thì bản thân mình chỉ là

một kẻ không có trách nhiệm gì với bản thân sao?

Khi một người dùng hết toàn lực, dùng hết tâm tư để lấy được một chút

thành tích nhưng mà những người khác lại khinh miệt liếc mắt xem qua một
lần rồi nói “ Không hơn gì cái này” thì ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là đổ
nước lạnh vào mặt khi đang ở mùa đông, cảm giác đó vô cùng khó chịu.

Lạnh đến thấu xương.

-Lý Mục Dương…

Triệu Minh Châu đỡ kính mắt, ánh mắt như có điều suy nghĩ đánh giá

người học sinh trước mắt này, từ sau khi Lý Mục Dương rời khỏi trường,
đây là lần đầu tiên Triệu Minh Châu nhìn thấy Lý Mục Dương. Nàng xem
mà không hiểu người học sinh này rồi, Lý Mục Dương hiện khác xa với Lý
Mục Dương trước đây mà nàng đã biết:

-Tôi biết rằng trò muốn chứng minh bản thân, tôi cũng biết trò rất cố

gắng. Mẹ của trò cũng đã đến tìm tôi, nói rằng mỗi ngày trò học tập bao
nhiều giờ. Tôi thừa nhận là trước kia bởi vì trò lười nhác và thường xuyên
ngủ trong giờ học nên tôi rất có thành kiến với trò. Nhưng mà vào lúc này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.