- Đợi sau này em kiếm được việc làm, có tiền em nhất định sẽ mời bác sĩ
có tiếng nhất của đế quốc đến phẫu thuật thẩm mỹ cho anh.
- Khuôn mặt của anh thật sự không tới mức …đó chứ?
Lý Mục Dương cảm thấy mình thở cũng đau nữa rồi.
- Còn tốt đó chứ?
Lý Tư Niệm nhếch môi nở nụ cười , ôm bả vai Lý Mục Dương nói:
- Dù sao em cũng đã xem quen rồi, cho dù toàn thế giới đều thấy anh
xấu thì em sẽ cảm thấy rằng mắt bọn họ đã bị mù.
- Không hổ là em gái của anh.
Vẻ mặt của Lý Mục Dương tỏ ra hạnh phúc, hơi ngượng ngùng mà nhìn
Lý Tư Niệm , nói:
- Anh muốn hỏi em một vấn đề nhưng mà không cho em cười.
- Anh, anh cứ yên tâm đi, khi nào thì em cười anh chưa?
Lý Tư Niệm vỗ vỗ vào bộ ngực sữa của mình.
- Thật sự không cười?
- Thật sự không cười .
- Vậy được rồi.
Lý Mục Dương sắc mặt trở nên hồng , ánh mắt có chút trốn tránh , thanh
âm suy yếu hỏi:
- Em có cảm thấy anh giống như một con cự long không?