Dòng điện từ bụng chạy đến ngón tay, Quách Thành Vũ đột nhiên đưa
tay sờ soạng trước ngực Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái lập tức run lên như chạm phải điện, móng tay suýt
nữa đã khoét một miếng thịt trên gáy Quách Thành Vũ.
"Mẫn cảm vậy sao?" Quách Thành Vũ trêu chọc.
Khương Tiểu Soái mở rộng năm ngón, trực tiếp dán tay lên mặt Quách
Thành Vũ, mạnh bạo đẩy ra ngoài.
Quách Thành Vũ lại muốn hôn tiếp, Khương Tiểu Soái đột nhiên phun
ra một câu.
"Ngay cả Uông Thạc cũng khen tôi thông minh, anh còn không thừa
nhận anh thích Trì Sính."
Trước kia khi Khương Tiểu Soái nói chuyện này với Quách Thành Vũ,
Quách Thành Vũ luôn bực mình, bất đắc dĩ, phẫn hận... cuối cùng đành bỏ
mặc. Kết quả hôm nay Khương Tiểu Soái lại nhắc đến chuyện này, sắc mặt
Quách Thành Vũ rõ ràng biến đổi.
"Cậu nói gì?"
Khương Tiểu Soái nhấn mạnh từng chữ cho hắn: "Uông Thạc nói,
trong rất nhiều người, chỉ có mình tôi là người thông minh."
Nghe xong câu này, Quách Thành Vũ đột nhiên buông Khương Tiểu
Soái ra.
Ngẩn người một chốc, không nói hai lời, bịch bịch bịch bước ra khỏi
cửa.
...