Ngày hôm sau, Trì Sính mặc âu phục đen, đeo kính đen, vẻ mặt
nghiêm lạnh đến nghĩa trang nơi an táng bà Ngô, theo anh có Cương Tử
trên tay ôm một vòng hoa trắng.
Trên vòng hoa viết: Cả cuộc đời chỉ khóc người thân yêu, cỏ xanh
không vùi lấp linh hồn mẹ- con trai Trì Sính kính viếng.
Trì Sính im lặng không nói một câu, chỉ quỳ xuống cúi lạy trước bia
mộ bà Ngô một cái thật lâu.
Sau đó, lặng lẽ đi khỏi nghĩa trang.
Một tuần sau đó, Ngô Sở Úy luôn luôn mất hồn mất vía, người trong
trạng thái nhìn thẳng, không đau thương, không buồn tủi, chỉ là không còn
cảm xúc.
Cơm vẫn ăn, ngủ vẫn ngủ, nhưng chỉ là ngoài việc đó ra thì cậu chỉ
ngồi lặng một chỗ nhìn xa xa ngoài cửa sổ, cứ như vậy nếu không có ai gọi,
thì cứ như thế ngồi cả tiếng đồng hồ. Nhiều lúc khi thư ký đi vào phòng cậu
vẫn nhìn xa xăm, đến khi thư ký hỏi mới hoàn hồn.
Đã đến cuối năm, mấy hôm nay công việc của công ty rất bừa bộn,
nhân viên công ty cũng thương xót Ngô Sở Úy lỗi đâu mất mẹ, mà làm việc
đều tận chức tận trách, khả năng giúp được đến đâu đều tận lực làm việc
đến đó. Lâm Ngạn Duệ hầu như làm mọi việc giúp cho Ngô Sở Úy, mỗi
ngày đều bận tối mắt tối mũi, bảo đảm Ngô Sở Úy có thêm nhiều thời gian
hơn để thả lỏng và nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay, Khương Tiểu Soái cứ hết giờ làm việc đều công ty,
cũng sẽ cùng Ngô Sở Úy ngủ lại đó.
Ban đêm lúc ngủ, Khương Tiểu Soái không ngủ yên được, một đêm
tỉnh dậy nhiều lần, kiểm tra Ngô Sở Úy có sao hay không.