vẫn ngậm lấy không tha, mút cho Khương Tiểu Soái không ngừng rên rỉ.
"Quách Tử... chịu....... không nổi..."
Cái miệng nhỏ nhắn kiêu ngạo của Khương Tiểu Soái cũng phát ra
mấy tiếng xin tha khổ sở.
Quách Thành Vũ đem hai tay khua loạn của Khương Tiểu Soái hung
hăng đặt ở hai bên eo, dùng miệng xé rách quần lót của cậu, thưởng thức
'tiểu quái vật' vốn ẩn núp giữa 'khu rừng rậm', giờ này phút này dáng vẻ đã
vô cùng phấn chấn.
Quách Thành Vũ còn chưa chạm vào, chỉ dùng mắt nhìn, liền thấy eo
Khương Tiểu Soái rung động.
"Cũng không nhỏ!" Quách Thành Vũ lấy tay đo.
Kết quả, đầu ngón trỏ vô tình chạm vào phần đầu mềm phía trên,
Khương Tiểu Soái lập tức kêu ư một tiếng, kẹp chặt hai chân nghiêng
người đi, bắp chân run run một trận.
Quách Thành Vũ không cần Khương Tiểu Soái đụng vào, chỉ nhìn
phản ứng của cậu, cự vật trong quần liền kích động bật ra.
"Không ngờ bắt được một tiểu cực phẩm lẳng lơ như cậu."Quách
Thành Vũ hài hước nói.
Giờ này phút này, anh mới nhận ra, thời gian chờ đợi trước đây là rất
đáng giá. Vừa muốn xoay người Khương Tiểu Soái lại, Khương Tiểu Soái
sống chết không cho, Quách Thành Vũ liền dùng đầu ngón tay vuốt vuốt
cái mông mềm mại của cậu, người Khương Tiểu Soái như có điện chạy qua
nhưng lại ngứa ngáy, trong nháy mắt xoay người lại.