Không cho Ngô Sở Úy phản kháng, Trương Doanh liền kéo cậu ngồi
xuống, dính sát bên cạnh cậu, cười híp mắt nhìn cậu.
Ngô Sở Úy rành mạch giảng giải, giảng vài câu lại trao đổi ánh mắt
với Trương Doanh, Trương Doanh sẽ thừa cơ hội này phóng điện Ngô Sở
Úy. Ngô Sở Úy giả vờ bình tĩnh tiếp tục giảng, Trương Doanh liền đưa một
tay khoát lên đùi Ngô Sở Úy, còn vuốt qua lại phía trong đùi.
Ngô Sở Úy nghĩ mình không phải đang giảng bài, mà là đang luyện
công, luyện "Tọa hoài bất loạn" công (ngồi trong lòng mà không loạn).
("Tọa hoài bất loạn": ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người
nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong lòng không nảy sinh ý đồ
xấu.)
"Nghe rõ không?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trương Doanh không nói lời nào, ánh mắt mị hoặc trêu người.
Ngô Sở Úy nếu không phải là Tôn Ngộ Không có hoả nhãn kim tinh,
biết rõ cô ta là yêu nghiệt, chắc đã bị nàng ta đầu độc rồi.
"Tổng giám đốc Ngô, anh có thích em không?"
Ngô Sở Úy cho nàng một câu trả lời huề vốn, "Làm cấp trên của cô,
tôi sao không thích thư ký chứ."
Trương Doanh chỉ cười không nói, lại cầm tay Ngô Sở Úy đến giữa
hai chân mình kéo kéo.
"Vậy nếu em nhờ anh làm một việc, anh có thể nể tình em suy nghĩ
một chút không?"
"Suy nghĩ thì sẽ suy nghĩ, có đáp ứng hay không lại là chuyện khác."