chiếm được cả tiện nghi lớn vậy.
Quách Thành Vũ nhéo má cậu nói,"Xem bộ dạng của cậu này."
Kỳ thực anh biết Khương Tiểu Soái sẽ có biểu hiện như vậy, mới
nhanh nhẹn trộm mấy gói đậu rang trong túi áo của Ngô Sở Úy.
Khương Tiểu Soái nói,"Tôi vừa nghĩ đến bộ dạng phát điên của đại Úy
khi nhìn không thấy đậu rang, tôi đã cảm thấy rất vui vẻ."
Sau đó, Quách Thành Vũ dùng đầu cọ cọ trên bụng Khương Tiểu Soái,
Khương Tiểu Soái cười đến lăn lộn trên giường.
Ngô Sở Úy đứng ở cửa nhìn một lúc, không có đi vào, mà xoay người
đi ra ngoài.
Khương Tiểu Soái nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng đè Quách
Thành Vũ lại,"Đừng nghịch, tôi hình như nghe được tiếng cửa phòng mở."
Đứng dậy nhìn, cửa phòng ngủ mở một khe nhỏ.
Khương Tiểu Soái hình như ý thức được cái gì đó, ngay cả dép cũng
không xỏ vào liền xông ra ngoài.
Chân của Ngô Sở Úy vừa mới bước ra khỏi cửa, đã bị Khương Tiểu
Soái tóm kéo lại.
"Đại Úy, cậu đi đâu?" Khương Tiểu Soái mặt lộ vẻ bất an.
Ngô Sở Úy thản nhiên nói,"Tôi về nhà."
Khương Tiểu Soái cho rằng Ngô Sở Úy nghe được cái gì, vội vã giải
thích,"Tôi vừa chỉ là đùa với cậu, cái kia cậu cứ tùy tiện cầm về, cậu xem ở
đây có bao nhiêu cậu liền cầm hết đi."