NGHỊCH TẬP - Trang 1728

Ngực liền căng lên đau nhức.

Ngô Sở Úy đi vào phòng ngủ cũ, bởi vì rất lâu rồi không có người ở,

nơi này điện nước đều không dùng được. Ngay cả đèn cũng không có, Ngô
Sở Úy cũng nhanh nhẹn leo lên giường, tìm đúng vị trí mình hay nằm. (
Thương con tiện nhân ghê.)

"Lò sởi đặt gần đầu giường rất ấm áp, để cho thằng út ngủ ở chỗ này,

bất cứ ai cũng không được cướp chỗ của nó."

Đầu giường gần lò sưởi vẫn như trước đặt một chồng chăn ngay ngắn,

đắp đã hơn mười năm, chỉ cần giặt mạnh tay là có thể hỏng. Ngô Sở Úy ôm
lên, trùm lên cổ, vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng mặt trời năm xưa
xuyên qua nhà rọi lên mặt, ấm áp hạnh phúc.

Ngô Sở Úy thật muốn nằm ở đó ngủ một giấc đến sáng, nhưng cậu lại

sợ sáng sớm tỉnh lại sẽ thấy cảm giác trống rỗng, không còn ai bên cạnh.

Bây giờ trong nhà, còn có Tiểu Dấm Chua, có Đại Dấm Chua. Dù cho

chúng nó bò lặng yên không tiếng động, Ngô Sở Úy vẫn có thể cảm giác
được có một sinh mệnh nhỏ bé làm bạn.

(Lâu rồi không được khóc khi dịch truyện.. )

Ngô Sở Úy lái xe trở về nhà.

Mở một ngọn đèn tường, nằm ở trên giường, cố định nhìn chằm chằm

chính mình trong gương. Giờ phút này cậu cực độ sợ hãi và đau khổ, trong
lòng cậu khắc sâu từng chữ, tự cảnh báo với bản thân mình, tuyệt đối không
thể đánh mất Trì Sính. ( Mẹ Uông Thạc mà về thì còn mệt.)

Ngay lúc Ngô Sở Úy gần như sắp phát điên, cửa đột nhiên vang lên

âm thanh mở ra. (Nhớ cự long phát điên thì có. )

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.