Trì Viễn Đoan mắt lộ ra vẻ buồn bực, nhưng để tiếp tục nói chuyện,
ông vẫn đè lại tức giận trong lòng.
"Anh cho là tình cảm của anh có thể duy trì với cậu ta trong bao nhiêu
năm? Đợi đến khi cậu ta trung niên, da dẻ nhão ra, vóc người biến dạng,
xem anh còn có thể nói ra những lời nói này hay sao!"
"Nếu như tôi có thể luyện bản thân mình thành 'lão pháo vương', tôi
liền có khả năng đem cậu ta bồi dưỡng thành 'lão yêu tinh '. " ( Cười không
ngậm được miệng, hóa ra 'đệ nhất pháo thành phố là tu luyện được. . . . Sau
này phải bắt người yêu luyện pháo mới được. . )
Trì Viễn Đoan tức giận đến khuôn mặt đều tái xanh, "Anh cho rằng tôi
nói chuyện với anh để luyện mồm mép để đùa giỡn hay sao?"
"Ba đang nghĩ con đang đùa giỡn." (Tự nhiên ba con làm thấy hoảng. )
"Anh có cái gì để cho tôi tin tưởng anh những lời này đều có thể thực
hiện?"
Trì Sính hỏi ngược lại, "Ba dám để cho con chứng mình hay sao?"
Trì Viễn Đoan tức giận trợn mắt nhìn Trì Sính rất lâu, Trì Sính một
mực im lặng không nói gì mà rút ra một điếu thuốc châm hút, bầu không
khí căng thẳng đến cực điểm. Trì Viễn Đoan nếu như hất bàn rời đi, hai cha
con coi như là từ mặt, và nếu để Chung Văn Ngọc chuyện này, trong nhà sẽ
có một khoảng thời gian buồn bã, tinh thần sa sút.
Cuối cùng, Trì Viễn Đoan vẫn phải chịu đựng. (Cũng khổ bác Trì..
thực ra ba mẹ nào muốn con mình tuyệt tử tuyệt tôn cơ chứ.. Nhưng biết
làm sao giờ yêu rồi thì còn làm gì khác được đây.. )
"Tôi nghĩ rằng một người cha có thể làm được như tôi đã là quá tốt
rồi, tôi tôn trọng tình cảm của anh, nhưng nhất quyết tôi không chấp nhận.