Ngô Sở Úy cổ họng nghẹn ứ một trận, hồi lâu chưa từng nói ra một
chữ nào.
"Lên xe trước, có việc gì về nhà nói." Trì Sính nói.
"Không muốn về nhà, anh theo tôi đi dạo một chút đi, mình lâu lắm
rồi không được đi dạo rồi nhỉ?"
Nói xong, Ngô Sở Úy quay đầu bước đi, Trì Sính không đồng ý cũng
phải đồng ý.
Bởi vì trong lòng không vui, dọc đường đi Ngô Sở Úy không có nói
gì. Về sau trời dần dần tối, hai người đi tới trên một cây cầu lớn, xung
quanh không hề có người nào, Ngô Sở Úy đột nhiên chọc chọc sườn Trì
Sính một cái.
Ánh mắt của Trì Sính đảo qua, ánh mắt của Ngô Sở Úy lại vô cùng
thản nhiên, vẻ mặt làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Trì Sính nhìn xuống chút nữa, thấy cái tay rũ xuống bên quần của Ngô
Sở Úy, trong nháy mắt hiểu ý. Khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt,
kéo tay của Ngô Sở Úy tiếp tục đi về phía trước.
Một trận gió đêm thổi tới, cảm giác mát mẻ thoải mái hơn nhiều.
(Sau này dù có thế nào thì hai người cũng nhất định phải nắm tay nhau
đi tiếp nhé.. dù Uông Thạc có trở về nhé... )
Trì Sính đột nhiên nhớ tới hai năm trước, lần đầu tiên cùng Ngô Sở Úy
nắm tay cậu mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch. Lúc đó Ngô Sở Úy
nắm vô cùng chặt, vì muốn đem Trì Sính cướp về. Bây giờ vẫn như trước
nắm vô cùng chặt, vì không muốn để cho người khác cướp đi.