vị trí ngày hôm nay, khổ cực vất vả lập lên, sau một buổi sáng tâm huyết
bỗng nhiên sụp đổ."
Ngô Sở Úy quay đầu qua nhìn Khương Tiểu Soái vẻ mặt rất kiên định.
"Thực sự tôi không lừa cậu, tôi không khó chịu một chút nào. Tôi cảm
giác giống như là vứt đi một bộ quần áo, bỗng nhiên lại thấy thoải mái hơn
rất nhiều. Không sai, đúng là có chút mất mát, cũng là bởi vì trước kia bận
rộn quá. Đột nhiên rảnh rỗi, có chút không quen mà thôi."
Khương Tiểu Soái không biết nên nói cái gì.
Ngô Sở Úy lại đem quay đầu đi, lẳng lặng nói,"Tiểu Soái cậu biết
không? Tôi bây giờ chỉ có một ý nghĩ chính là để cho Trì Sính nhanh nhanh
một chút trở về. Tôi quá nhớ anh ấy, tôi bây giờ trong đầu trừ anh ấy ra cái
gì cũng không có. Chỉ cần có thể sớm một chút nhìn thấy anh ấy, có bắt tôi
trả giá hơn nữa thì tôi cũng cam tâm tình nguyện."
Khương Tiểu Soái hỏi,"Vậy bắt cậu đem toàn bộ tiền bạc cho người ta
cậu có cam tâm tình nguyện không?"
"Can tâm tình nguyện."
Không biết vì sao, Khương Tiểu Soái nghe thấy bốn chữ này, đột
nhiên nước mắt ứa ra.