nhưng Ngô Sở Úy nghĩ cần phải đem căn nhà quét qua. Dù sao lâu như vậy
không có người ở, tường cũng bị ố rơi xuống một lớp bụi, cửa sổ cùng ngăn
tủ cũng cần lau một chút.
Dọn dẹp mọi thứ xong, nhìn lại căn nhà cũng đâu vào đấy, không ý
thức được đã hơn mười giờ tối rồi.
"Chúng ta phải về thôi." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính nói,"Thôi, hôm nay tạm thời ở lại đây đi."
"Ở đây không có bình nóng lạnh, năng lượng mặt trời cũng không bật,
làm sao mà tắm được."
"Trước đây lúc nhà cậu không có năng lượng mặt trời, làm sao mà
tắm?"
"Dùng chậu."
"Cái này không được thì phải."
Nói xong, Trì Sính ra ngoài lấy cái chậu, đun chút nước sôi, chuẩn bị
khăn mặt lau qua loa một chút. Kết quả, chậu nước vừa mới để xuống, Ngô
Sở Úy đột nhiên mở miệng nói,"Tôi rửa chân cho anh nhé."
Trì Sính nhe răng cười cười,"Thật sự rửa cho?"
"Nói rửa thì rửa, nói chơi làm gì?"
Kỳ thực trong lòng Ngô Sở Úy thật không tự nguyện làm chuyện này,
những nỗ lực của Trì Sính đối với cậu quả thật làm cho cậu rất xúc động,
không trả lại chút thực sự không hay lắm. Huống hồ lời đã nói ra, cũng
không thể nuốt lại được, chỉ có thể chấp nhận một chút.