"Anh có thể thương tình người suốt ngày bị anh đè không!" Ngô Sở
Úy thúc vào mông Trì Sính mấy cái, "Khi nào lại để cho tôi 'thao' lần nữa?"
Trì Sính trầm mặc, Ngô Sở Úy mơ mộng. . .
Đột nhiên, gào thảm một tiếng!
Ngô Sở Úy không kịp đề phòng mà té xuống băng ghế lạnh lẽo, nửa
người đều tê rần. Vốn tưởng rằng Trì Sính sẽ thô bạo mà thao cậu, không
ngờ người ta quay đầu đi.
Cậu nhỏ trong quần Ngô Sở Úy trong nháy mắt mềm nhũn ra, phát ra
tiếng thở dài thất vọng.
..........
Ngày hôm sau, lúc Ngô Sở Úy đi tìm Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu
Soái vẫn nằm lỳ ở trên giường, lần này ngay cả sức lực nghịch điện thoại di
động cũng không có.
"Khả năng Trì Sính thật sự tức giận." Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái khàn giọng nói,"Làm sao cậu biết?"
"Ngày hôm qua tôi tỏ vẻ rõ ràng như vậy, chim to của anh ta cũng
cương cứng, nhưng có chết cũng không chạm vào tôi một cái. Lúc đầu tôi
còn muốn 'thao' anh ta, nhưng vừa nghĩ anh ta vì vậy mà tức giận, lại không
dám coi thường làm bậy."
Mí mắt Khương Tiểu Soái yếu ớt nhấc lên, không có chút sức lực
nói,"Vậy cậu phải dỗ anh ta thật tốt, dù sao cũng đừng để cho anh ta tức
giận mà bạo lực, như vậy thì cậu thật sự thảm."
"Tôi sợ nhất chính là cái này!" Ngô Sở Úy nói.