Hai người cùng thở ra nhẹ nhõm, Ngô Sở Úy mở miệng: "Bảo người
đó vào đi."
Không bao lâu, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục mang giày da,
ngũ quan đoan chính bước vào.
"Ngài Ngô, đây là đồ ngài Trì Sính muốn tôi giao cho ngài, xin ngài
phải tự mình kiểm tra. Ngài Trì Sính muốn tôi chuyển cáo cho ngài, nội
dung như sau: Bất kể mục tiêu xa xôi bao nhiêu, chúng ta đều có thể biến
nó thành một mục tiêu nhỏ, mỗi khi hoàn thành một mục tiêu, chúng ta sẽ
gần thành công thêm một bước. Tôi tin chắc, thông qua sự đồng tâm hiệp
lực của hai chúng ta, nhất định có thể trừ bỏ mọi khó khăn, đạt được thắng
lợi sau cùng."
Ngô Sở Úy nghe mà mắt nhìn thẳng tắp, cái này là đang nói gì thế hả?
Người kia nói xong, mỉm cười theo tính nghề nghiệp, lịch sự bắt tay
với Ngô Sở Úy.
"Ngài Ngô, chúc ngài và ngài Trì hợp tác vui vẻ."
Nhân viên đó đi rồi, Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái quay mặt nhìn
nhau.
"Chuyện gì thế này?" Khương Tiểu Soái mở miệng trước.
Ngô Sở Úy phất tay, "Tôi cũng không biết, tôi chẳng hiểu anh ta đang
nói gì."
Giở trò gì đây hử?
Ngô Sở Úy mang theo nghi hoặc mở giấy gói kín mít, lộ ra cái hộp
quà vuông vức, lớn cũng bằng một thùng đồ uống. Mở nắp ra, liếc nhìn một
đống đồ bên trong, y liền hóa đá.