Ngô Sở Úy nghĩ đúng rồi, Trì Sính thật sự có ý định đó.
"Mẹ tôi ngủ rất sớm, nếu tôi về trễ hơn, mẹ tôi sẽ nôn nóng." Ngô Sở
Úy nói.
Trì Sính hoàn toàn không để ý đến lời y, cúi đầu xuống cắn, cắn từ
chân mày đến xương quai xanh, lại từ xương quai xanh lên đến xương
sườn, sau đó trực tiếp trượt đến xương hông. Ngô Sở Úy xô đẩy, thở gấp,
không bao lâu đã chống không được, tay mò vào trong vạt áo của Trì Sính,
cố sức xoa nắn cơ ngực của hắn.
Không khí trong xe càng lúc càng nóng, tâm hỏa càng lúc càng bừng.
Lúc này, Trì Sính lại dừng tay, thở nặng nhọc nói: "Bỏ đi, tôi mà làm
thì cậu sẽ không xuống được, trữ lại đi."
Lại trữ? Hiện tại Ngô Sở Úy nghe thấy cái từ "trữ" này, lông tơ trên
người đều dựng hết lên.
Xe chạy trên đường, hai người đều không nói gì, không khí trong xe
rất căng thẳng. Thứ của Trì Sính dựng thẳng, Ngô Sở Úy cũng đã có phản
ứng, lúc này không cẩn thận đụng vào một chút, đều có thể bùng cháy
mãnh liệt.
Cuối cùng, xe lái đến trước ngõ.
"Dừng ở đây đi." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính móc tay qua cổ Ngô Sở Úy lôi y lại, hôn mạnh lên mặt y.
"Tối nay bỏ qua cho cậu trước."
Trước khi xuống xe Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính một cái, thứ đó của hắn
vẫn thẳng đứng, nghĩ lại đoạn đường vừa rồi, thật đáng sợ.