NGHỊCH TẬP - Trang 917

Mạnh Thao không bận tâm những lời chế nhạo này, ánh mắt chỉ nhìn

mình Khương Tiểu Soái.

"Đừng dùng chiếc mặt nạ lạnh lùng ra uy đó trùm lên trái tim chất

phác đôn hậu của cậu, dù cậu có nhe nanh múa vuốt thế nào đi nữa, tim cậu
vẫn mềm, cậu vẫn là Khương Tiểu Soái mà tôi quen biết ngày xưa. Tiểu
Soái, tôi biết trước kia tôi để cậu yêu quá mức thấp kém, quá yếu ớt, tôi
biết trong lòng cậu bất bình, cậu không cách nào giải phóng. Tôi có thể ở
trước mặt nhiều người thế này xin lỗi cậu, cúi đầu với cậu, một lần nữa
khẩn cầu cậu trở về bên tôi."

Lý Vượng chỉ ước gì được cắt bỏ hai lỗ tai của mình, Quách Thành

Vũ thì vẫn bình tĩnh như không.

Khương Tiểu Soái đột nhiên lại gần Mạnh Thao, nhẹ giọng nói: "Nếu

tôi nói với anh, thật ra mấy hôm nay anh bị người ta giày vò, tôi biết hết,
anh còn dám muốn tôi không?"

Đôi môi xanh tím của Mạnh Thao run rẩy không ngừng: "Không thể

nào!"

Khương Tiểu Soái cười, "Tính năng trước sau đều mất rồi đúng

không? Đại tiểu tiện đều không cách nào bài tiết bình thường đúng không?
Ngồi không thẳng đứng không nổi đúng không? Với thân thể tàn phế cấp
độ hai của anh bây giờ, anh dám muốn tôi, tôi cũng không dám muốn anh."

Nói xong, vỗ vỗ tay, quay người đi ra cửa.

Mạnh Thao muốn kéo Khương Tiểu Soái lại, nhưng ngay cả cánh tay

cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể kêu gào đứt ruột đứt gan: "Tiểu Soái,
cậu không thể đi như thế, cậu đi rồi bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi, Tiểu
Soái, cậu không thể đối xử với tôi như thế!"

Khương Tiểu Soái đẩy cửa ra ngoài, hít không khí trong lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.