NGHIÊN CỨU LỊCH SỬ NHÂN LOẠI - Trang 643

Lẽ dĩ nhiên tư tưởng và văn học không phải những địa hạt duy nhất

của văn hóa cổ mà các di sản được truyền lại cho hiện tại từ quá khứ bị các
nhà vị lai tấn công. Còn có những thế giới khác dành cho chủ nghĩa vị lai
chinh phục là các ngành nghệ thuật thị giác và thính giác. Trong thực tế
chính những người công nhân làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật thị giác
đã đặt ra cái tên “chủ nghĩa Vị lai” để mô tả những kiệt tác có tính cách
mạng của mình. Nhưng có một hình thức trứ danh của chủ nghĩa vị lai
trong lĩnh vực nghệ thuật thị giác đứng giữa hai phạm trù văn hóa cổ và tôn
giáo, mang tên Bài trừ thánh tượng. Những người bài trừ thánh tượng
tương tự như một người họa sĩ lập thể hiện đại khước từ nghệ thuật truyền
thống, nhưng lại có mối quan tâm đầy thù địch với nghệ thuật liên kết với
tôn giáo và cảm giác này của anh ta không phải do nguyên nhân thẩm mỹ
mà do nguyên nhân thần học. Bản chất của chủ nghĩa bài trừ thánh tượng là
phản đối một thể hiện trực giác của các thánh thần hoặc bất kỳ một sinh vật
nào khác, đứng dưới Thiên Chúa hoặc Thượng Đế, mà hình tượng của nó
có thể được thờ cúng; nhưng có sự khác biệt rõ rệt về mức độ áp dụng
nguyên tắc này. Biểu hiện nổi tiếng nhất của chủ nghĩa bài trừ thánh tượng
là “hiện tượng chuyên chế cực quyền” được thể hiện ở Do Thái giáo cũng
như ở Hồi giáo – vốn bắt chước Do Thái giáo – và được khẳng định trong
điều răn thứ hai của Moses:

“Ngươi không được phép chạm khắc hình ảnh hoặc những

thứ tương tự của bất cứ thứ gì trên Thiên đàng, dưới mặt đất hoặc
trong dòng nước ngầm dưới mặt đất”.

[186]

Ngược lại, những vận động bài trừ thánh tượng nổi lên trong Giáo hội

Cơ Đốc giáo đã tự điều chỉnh và thích nghi để các tín đồ Cơ Đốc có thể
chấp nhận nó ngay từ thuở sơ khai. Mặc dù sự bùng phát của chủ nghĩa bài
trừ thánh tượng đã diễn ra ở Cơ Đốc giáo Chính thống trong thế kỷ thứ tám
và ở Cơ Đốc giáo Tây phương trong thế kỷ 16 có thể chịu ảnh hưởng và tác
động, ở một mức độ nào đó, bởi các khuôn mẫu điển hình ở Hồi giáo trong
thế kỷ thứ tám và Do Thái giáo trong thế kỷ 16, song chúng không bao giờ
cố cấm đoán hoàn toàn các nghệ thuật thị giác. Chúng không tấn công vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.