NGHIÊN CỨU LỊCH SỬ NHÂN LOẠI - Trang 693

kết hôn với một người trong số họ ngay khi nàng dệt xong tấm vải liệm cho
ông già Laertes, nàng đã ngày ngày dệt bên khung cửi để rồi khi đêm
xuống lại tháo bỏ tất cả công sức lao động ban ngày của mình. Mỗi buổi
sáng, khi nàng căng khung cửi và bắt đầu dệt tiếp tấm vải, nàng được
quyền và có thể chọn lựa, nếu nàng muốn, một trong vô số những mẫu hoa
văn khác nhau. Nhưng công việc ban đêm của nàng luôn luôn đồng nhất
một cách đơn điệu, bởi lẽ khi tháo tấm vải thì các hoa văn không còn tạo
nên sự khác biệt gì nữa. Dù cho các động tác dệt ban ngày có phức tạp đến
đâu thì công việc ban đêm cũng chỉ đơn giản là động tác rút các sợi chỉ ra
mà thôi.

Penelope thật đáng thương với sự đơn điệu đến buồn tẻ của công việc

mà nàng vẫn phải làm hàng đêm. Nếu công việc ngu xuẩn này không đi tới
đâu thì chắc chắn nàng đã không thể chịu đựng được khổ ải đó. Động lực
thúc đẩy nàng chính là câu hát trong tâm hồn nàng: “Rồi ta sẽ được đoàn tụ
với chàng”. Nàng đã sống và làm việc trong hy vọng; và niềm hy vọng ấy
đã không phụ nàng. Người anh hùng đã trở về để tìm vị nữ anh hùng vẫn
thuộc về chàng, và câu chuyện Odyssey kết thúc với sự đoàn tụ của họ.

Vậy nếu như, ngay cả khi việc rút những sợi chỉ trên khung cửi của

Penelope không phải là một việc làm vô ích, thì đâu là ý nghĩa công việc
của người thợ dệt vĩ đại đã sáng tạo ra công trình mà chúng ta đang nghiên
cứu, và của bài hát trong tâm hồn được thể hiện qua những vần thơ của
Goethe?

Trong dòng đời, trong cơn giông tố,
Trong hành động, trong ngọn lửa, trong bão táp mưa sa,
Dù ở đây hay đó,
Dù ở dưới hay trên,
Bước vững vàng hay lang thang vô định;
Dù sinh hay tử,
Giữa đại dương bao la,
Nơi cơn sóng không ngừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.