NGHIÊN CỨU VĂN BẢN TIỂU THUYẾT SỐ ĐỎ - Trang 284

CHƯƠNG

XII

(1)

Kim cổ kỳ… ngôn – Bà “chúa phải gai” – Sự mỉa

mai của số phận

Buổi sáng hôm ấy, lúc chuông đồng hồ báo thức theo hai cái kim chỉ

8 giờ mà kêu ran lên, thì ông Văn Minh tung chăn vùng ngồi nhỏm dậy.
Nhìn sang bên tay phải không thấy bà vợ yêu quý đâu cả, lại trông lên cái
lịch trên tường, ông mới nhớ ra rằng vợ ông đã đến sân quần, vì hôm ấy vào
ngày thứ năm.

Ông rửa mặt, thay quần áo xong bèn bấm một tiếng chuông.

(2)

Trong khi ngồi trước bàn trang điểm của vợ ông, thì chợt người bồi mang
vào một khay những vị như bánh sữa, bơ tươi, cà-phê, súc-cù-là,

[a]

nghĩa là

những thức ăn để dành riêng cho bậc thượng lưu trí thức.

(3)

Chải đầu xong,

ông ăn vội vã những thức ấy rồi trang điểm cái mặt. Ông giũa móng tay, bôi
đỏ mười đầu ngón tay. Rồi xoa một lượt kem lên mặt, rồi trát một lượt phấn
lên trên, rồi lấy một cái khăn bông khô lau đi, rồi lại bôi một lần phấn mỏng
nữa, y như một người lần thần...

[b] (4)

Với mớ tóc đen và quăn quăn từ đầu

cuồn cuộn xuống gáy, cái cổ cao ngẳng và lộ hầu, đôi con mắt ốc nhồi, lại
thêm cái mặt loang lổ những vòng tròn trắng, lúc ấy trông ông thật xứng
đáng là một bậc mày râu son phấn, rất cần thiết cho sự tô điểm cho cái nòi
giống dã man ta…

(5)

Mấy tiếng giày lẹp kẹp tiến đến cửa phòng. Ông phải lắng tai nghe...

(6)

Rồi tự nhiên cửa phòng mở toang ra, làm cho ông phải nổi giận đùng

đùng vì cái tính cẩu thả của dân An Nam biết gõ cửa.

(7)

Nhưng ông không

được quát mắng như vào dịp khác, mà lại phải nặn ra cái vẻ mặt tươi cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.