Tuy không hiểu con nói gì, bà cụ cũng không cần hỏi lại. Ðó không
là điều cốt yếu. Ðiều cần nhất cho cụ là kiếm cách nhập đề để có thể đả động
được đến ông Xuân Tóc Ðỏ của chúng ta đó thôi. Rồi cụ lại hỏi:
− Thế cái ông đốc Xuân ấy đâu?
− À, ông ấy là giáo sư quần vợt thì chắc bây giờ ông ấy phải ở sân
quần.
Trong khi nói thế, ông Văn Minh cũng không biết cứ lừa dối mãi
người khác thì cuối cùng mình lừa dối đến cả mình mà không biết.
(12)
Một
cách vô tâm nhất đời, ông ta đã làm cho một thằng Xuân Tóc Ðỏ nhặt quần,
nhảy một bước lên một ông giáo sư. Phải, phải, một người đã có những chức
như: nguyên sinh viên trường thuốc, có học thức, có óc mới, tất nhiên không
thể quay về làm nhặt quần cho quý hội viên được.
(13)
Cụ bà lại hỏi:
− Nghe đâu anh sắp cho con Tuyết cũng học đánh quần thì phải...
Ông con ngơ ngác hồi lâu rồi đáp:
− Chả biết nó có muốn học không?
(14)
Nếu muốn thì tôi cũng bằng
lòng. Ðánh quần thì khoẻ người ra thôi chứ cũng không hại gì cả.
− Này, hình như ông Xuân cũng đứng đắn và tử tế lắm thì phải...
Không biết đấy là bà mẹ đương giương một cái cạm, ông con liền
đáp:
(15)
− Cái ấy thì đã đành! Ðấy me xem! Nếu không có ông ta chữa chạy
cho thì có phải ông nhà chết rồi không?
(16)
Việc ấy mình phải coi là một cái
ơn to thì mình mới là người lịch sự. Vả lại, nhờ có ông ấy trông nom giúp
mà cái cửa hiệu thợ may được thịnh vượng thế đấy, me ạ.
(17)
− Nhưng con thử xem ông Xuân có thực đứng đắn tử tế không?
(18)
− Ðiều ấy thì như hai với hai là bốn rồi, còn phải dò xét gì nữa!
Cụ bà ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi:
(19)