nữa, vì người vào không gõ cửa chính là cụ phán bà, mẹ ông... Ông vừa đưa
tay xoa bộ mặt tân tiến của ông vừa gượng hỏi:
− Me có việc gì mà đến sớm thế?
(8)
Cụ bà đứng khoanh tay sau lưng, nghiễm nhiên nhìn con và khắp
gian phòng một lượt chứ không đáp, điếu thuốc lá sâu kèn dính lệch bên một
góc môi.
(9)
Sau, cụ đến ngồi ở giường, hỏi:
− Chị ấy đâu rồi?
− Nhà con nó đi đánh quần.
Cụ bà gật gù cái đầu hồi lâu như những người không bằng lòng một
việc gì mà không nói. Một lát lại hỏi:
− Chị ấy đi từ bao giờ thế?
− Chắc hẳn nó phải đi từ bảy giờ sáng.
(10)
− Gớm, vợ chồng nhà anh độ này nhiều cái văn minh quá!
Biết rằng lại sắp có chuyện như mọi bữa, vấn đề bất hủ nó chia rẽ
làm hai phái trong một nhà là vấn đề mới cũ xung đột, Văn Minh bèn chọc
tức mẹ bằng cách hỏi lại:
− Có phải thế không, hở me?
Bà cụ cũng đã gần hóa điên, song le cũng cố nhịn, chỉ trách:
− Thế mà đến bây giờ anh cũng chưa xuống hàng! Buôn bán mà
chểnh mảng thế thì mấy lúc mà vỡ cửa hiệu? Phải trông nom người làm ăn
trong nhà chứ, vợ thì thế, mà chồng thì ngủ thế, họ lại không moi ruột đi cho
hay sao?
(11)
Văn Minh vẫn ngồi nguyên chỗ để đánh phấn nốt cái mặt, chỉ đủng
đỉnh:
− Ấy bẩm, đã có anh Típ-Phờ-Nờ trông nom.