− Ông Típ-Phờ-Nờ!
Xuân Tóc Đỏ ngẩn mặt ra như người bằng gỗ đến năm phút rồi hỏi
lại:
(23)
− Bẩm ông... ông… Típ-Phờ-Nờ?
− Phải! Chính thế. Ông ấy đâu?
− À, đây không có ai tên là ông Típ-Phờ-Nờ ạ!
(24)
− Có lắm. Chính là ông mỹ thuật Đông Dương, ông cai thợ may, cái
ông vẫn ký tên ở các báo mục phụ nữ là T.Y.P.N., nghĩa là: Tôi yêu phụ nữ!
Ông cải cách xã hội mà lại còn không biết? Thế ông cải cách từ bao giờ?
− À, bẩm thế thì có. Nhưng mà ông ấy vừa đi đâu...
− Thế thì tôi chờ.
− Vâng, xin bà cứ tự nhiên, cái đó vô hại.
− Ông trông hộ xem quần áo tôi may thế này đã có gì là tân thời
chưa?
(25)
Xuân Tóc Đỏ nhìn qua cái áo dài giản dị, cổ áo không thuộc mốt lá
sen cũng như không thuộc mốt bánh bẻ, cái quần trắng giản dị kín đáo, đôi
giày nhung đen không cầu kỳ gì mấy, thì chỉ thấy nó có vẻ đứng đắn thôi.
(26)
Vì trong óc nó có sẵn cái thành kiến là cái gì nhố nhăng thì mới là tân
thời, nó bèn đáp:
(27)
− Bẩm, trông bà chỉ có vẻ lương thiện đứng đắn thôi, chứ không tân
thời mấy ạ.
(28)
− Có phải thế không hở ông?
Xuân gật đầu lia lịa:
− Vâng ạ! Vâng ạ! Thế thì cổ lắm, chưa được Âu hoá mấy! Bà là vợ
ông Típ-Phờ-Nờ mà ăn vận thế, e còn là hủ lậu đấy.
(29)
Thế bà chưa biết
rằng ông nhà đã chế ra nhiều kiểu rất tân tiến hay sao? Nào là Ngây thơ,