NGHIÊN CỨU VĂN BẢN TIỂU THUYẾT SỐ ĐỎ - Trang 223

hàn thử biểu, thời khắc biểu về những tấn kịch mới cũ xung đột,

(4)

cá nhân -

gia đình, hy sinh - giác ngộ, áp chế - giải phóng, mãi mãi, mãi mãi, nếu
không có một nhà thương nòi yêu giống xây ngay trên bờ hồ ấy một khách
sạn mà Tây phương có lẽ cũng thèm muốn, là khách sạn Bồng Lai.

Muốn cho làn không khí trên hồ trở lại trong sạch như xưa, ngày

khánh thành khách sạn Bồng Lai, chính phủ bảo hộ đã ra lệnh cho tất cả các
trường nữ học dạy nữ học sinh nhảy múa để làm tiên giáng thế, để giải thoát
cho một vài linh hồn chẳng may chết vì tự tử.

Thành thử khách sạn Bồng Lai cũng được nổi tiếng y như đường Cổ

Ngư và hồ Trúc Bạch. Những người Việt Nam hoàn toàn, những người Việt
Nam biết tự trọng thì phải có bổn phận đã là khách hàng của khách sạn ấy ít
ra là một lần, nếu không muốn những bậc trí thức tân tiến khinh bỉ là dân
vong bản, vong quốc v.v...

(5)

Bởi vậy, hôm nay Tuyết và Xuân rủ nhau lên đây, cô thì vì tư tưởng

giải phóng, muốn bị mang tiếng là hư hỏng, cậu thì vì cái trách nhiệm nặng
nề muốn làm hại một đời một tiểu thư khuê các.

(6)

Khi vượt qua cái cổng

xi-măng xây theo lối Nhật, Tuyết bảo Xuân:

− Chúng ta sẽ thuê chung một gian phòng! Chúng ta sẽ ăn uống

chung với nhau, khiêu vũ với nhau, đánh ping-pong

[a]

với nhau, tắm với

nhau, chèo thuyền với nhau, cái gì cũng với nhau. Tôi cần phải tất cả mọi
ngưòi được trông thấy là đi với mình, mình ạ.

(7)

Xuân muốn tìm một câu rất văn hoa để đáp, nhưng chỉ nhớ được cái

thói quen của ông TYPN lúc tiếp khách hàng phụ nữ, bèn nói:

− Chúng tôi rất được hân hạnh.

Vẻ mặt ngây ngô của Xuân khiến Tuyết tưởng thế là một lối pha trò

tài tình! Cô ả cứ cười rầm rĩ như những phụ nữ tự nhiên tân tiến, và ngặt
nghẽo nói:

(8)

− Giời ơi, anh đốc có duyên quá đi mất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.