− Những bốn người, mình ạ! Những bốn ngưòi đã phải nghi ngờ tôi
là hư hỏng, thế có sung sướng không? Chỉ nay mai là có người đồn đến tai
thầy đẻ tôi mà thôi!
(5)
Hoặc không thì ít ra cũng đến tai cái thằng vị hôn phu
của tôi! Thế cho bõ ghét!
Xuân ngây ngô nói:
− Thì ra làm cái nghề chồng mọc sừng đã khổ mà làm cái nghề vị
hôn phu như thế cũng không sướng.
Tuyết cười khanh khách:
− Mình nói thâm thúy lắm! Thật rõ là ngôn ngữ của một người ở thế
kỷ hai mươi chúng ta. Nhưng mà chưa chắc tôi đã cho mình mọc sừng đâu
mà phải sợ.
Ngừng một lúc, Tuyết lại nói:
− À, thế ông via
[a]
và bà cụ ở nhà thế nào?
Ngơ ngác mất vài phút để đủ thì giờ hiểu, Xuân mới nói một cách
buồn rầu:
− Anh chẳng may bồ côi sớm.
− Cụ ông chết, cụ bà còn hay cụ bà chết, cụ ông còn?
− Cả hai đều đã mất cả.
Tuyết chớp hai con mắt lúc đó loé những ánh sáng hạnh phúc, nói:
− Cứ một điều ấy cũng đủ cho anh đáng mặt lấy tôi làm vợ đấy!
(6)
Tôi lấy anh thì là tôi không có mẹ chồng! Sướng chưa? Bồ côi sớm như anh
thế là tốt số lắm!
Xuân còn ngẫm nghĩ chưa biết nên đáp thế nào thì Tuyết lại tiếp:
− Anh đừng phân vân nữa, anh đốc ạ. Nếu tôi hư hỏng dại dột như số
đông thì ngay lúc nẫy tôi đã dại dột với anh rồi chứ còn gì!
(7)
Ðằng này tôi
biết giữ gìn lắm, bao giờ cũng thế.