Xuân cười nhạt, nói bông:
− Ðằng nào thì rồi cũng phải một lần...
Nhưng Tuyết cãi lại một cách rắn rỏi:
(8)
− Thôi đi! Ðể đến hôm tân hôn, thấy tôi mất trinh, anh lại cắt tại lợn
ấy à?
(9)
Lời lẽ khôn ngoan sắc sảo ấy khiến Xuân Tóc Ðỏ sung sướng lắm, vì
nó tin rằng mai sau có lấy Tuyết ắt cũng không sợ mọc sừng nữa.
(10)
Hai người kề vai nhau ra khỏi gian phòng, đi về phía vườn hoa.
Những cây hoa kèn nói, hoa mõm chó, nở sặc sỡ trên các luống nghìn tía
muôn hồng, rõ ra cảnh Bồng Lai thật sự. Thỉnh thoảng, trên lớp đá cuội, một
vài chiếc hoa héo rụng xuống tả tơi...
Một thiếu niên bé nhỏ, mặt hốc hác như một những nhà thi sĩ có tên
tuổi, đôi mắt lờ đờ, cái thân thể ốm ho lẩn trong bộ Âu phục quần chân voi,
cứ đăm đăm chiêu chiêu nhìn Tuyết...
(11)
Cô này khẽ bảo bạn:
− Ðây, xin giới thiệu anh một người muốn chiếm trái tim của tôi...
Mới nghe thế, Xuân cũng thấy máu ghen chạy lên đỏ cả mặt. Nó
quay lại nhìn thì thiếu niên hình như chỉ trông thấy có một Tuyết, nên cứ
thoăn thoắt vung đôi ống quần chân voi đi theo sau.
(12)
Tuyết khẽ nói:
(13)
− Mặc kệ người ta, anh! Một nhà thi sĩ kia đấy! Người ấy không hại
ai cả.
Nói xong, sung sướng như những cô gái được có người muốn bắt
chim, Tuyết cứ nhảy tung tăng để giẫm bàn chân lên những đoá hoa rụng
trên đường cuội.
(14)
Nhà thi sĩ thì vẫn đi theo Tuyết thoăn thoắt...
Xuân Tóc Ðỏ muốn quay lại cự cho anh chàng vô lễ ấy một vố thì
chợt anh chàng ngâm nga rất to:
Nàng tiên rảo gót trên đường cuội…
Hoa thẹn! – Ðầy đường rụng tả tơi.