− Người ta biết rõ là hai đứa đóng cửa phòng lại, ngủ trưa với nhau
rồi, ông đã biết chưa?
− Sao! Sao nữa?
Cụ bà cười nhạt, đau đớn:
− Lại còn sao nữa?
− Thế ai bảo mà bà biết rõ thế?
− Chị ruột nó chứ còn ai nữa!
− Cái con Hoàng Hôn ấy cũng lên Bồng Lai hôm ấy làm gì?
(36)
− Vì hôm ấy chồng nó cũng lên đấy chứ sao?
(37)
− Mau gọi nó ra tiêm thuốc cho tôi đây! Việc có thế thôi, không phải
ỏm tỏi lên vội!
Chẳng những đã không biết giá trị của những phút quý hoá và cái
quyền lợi thiêng liêng bất khả xâm phạm của những ngưòi nghiện chân
chính, cụ bà lại còn nói nữa chứ không gọi ngay thằng bồi tiêm lên.
− Ðể bao giờ bụng nó bằng cái thúng thì mới ỏm tỏi phỏng?
(38)
Ông
còn nghĩ rằng đã có ai sêu tết con Tuyết rồi đấy không?
(39)
Cái thằng Xuân
như thế là đồ xỏ lá, đồ ba que, mặt chó chứ không phải là mặt người nữa!
(40)
Ðể rồi xem! Tôi bắt con Văn với thằng Minh đuổi cổ nó đi cho mà xem!
Lại còn con mẹ Phó Ðoan, cái con đĩ già dơ đời ấy nữa! Sân quần à?
(41)
Rõ
đĩ già mà không biết rởm! Rồi tôi cấm cửa thằng Xuân cho mà xem!
− Biết rồi! Khổ lắm! nói mãi!
− Thật đấy, tôi thì đánh tan xác con Tuyết ra! Tôi thì chửi con mẹ
Phó Ðoan một trận cho mà xem!... Tôi thì phú con Văn về với mẹ nó cho mà
xem! Chứ thế à? Văn minh tiến bộ thế à?
Cụ Hồng giãy hai bàn chân, nhăn nhó kêu: