− Khổ lắm, nói mãi, gọi bồi nó lên tiêm cho người ta đi!
(42)
Khỉ ơi
là khỉ!
Cáu tiết, cụ bà đập xuống bàn đánh thình một cái, gắt:
− Tôi không gọi! Ông hãy nhịn đi một chốc!
(43)
Hút vào để cái gì
cũng biết rồi, biết rồi, ấy à?
Tức thì cụ ông ngồi nhỏm dậy, cả quyết:
(44)
− À, giỏi nhé? Ðược lắm! Rồi mà xem! Để đấy tôi hối hôn đám kia
cho mà xem! Tôi sẽ gả con Tuyết cho thằng Xuân, tôi xin cam đoan như thế
với bà! Chả gì nó cũng đã học trường thuốc, đã được có người gọi là ông
đốc, mà về quần vợt thì nay may nó chiếm giải quán quân! Này tôi bảo thật:
con Tuyết mà chửa với thằng Xuân thì thật phúc bảy mươi đời cho nhà này!
Bà câm đi, bà ngu lắm!
Cụ Hồng đã nói như một người nghiện đứng đắn trong một cơn thịnh
nộ đúng giờ và đúng bữa.
NGUỒN:
[chương] XI
Bản A: Số đỏ, chuyện cười dài, Vũ Trọng Phụng, Hà Nội Báo, s. 50 (16 Décembre 1936), tr. 34-38.
Bản B: Số đỏ, tiểu thuyết, Vũ Trọng Phụng; Nhà in Lê Cường, Hà Nội, 1938 (mất văn bản)
Bản C: Số đỏ, tiểu thuyết cười dài, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Minh Đức, Hà Nội, 1946, tr. 153-166.
Bản D: Số đỏ, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Mai Lĩnh, Hà Nội, 1952, tr. 128-138.
Bản E: Số đỏ, tiểu thuyết cười dài, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Minh Đức, Hà Nội, 1957, tr. 116-125.
Bản F: Số đỏ, tiểu thuyết xã hội tả chân, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Mai Lĩnh, Sài Gòn, 1958, tr.119-129.
Bản G: Tuyển tập Vũ Trọng Phụng, tập III, Nxb. Văn học, Hà Nội, 1987, tr. 124-134.
KHẢO DỊ: