Sau khi an ủi bà dì bằng mọi lẽ sinh lý học rất bơ vơ, ông Văn Minh
bèn ngồi trầm ngâm nghĩ cách tống Xuân Tóc Ðỏ cho bà dì cho xong cái của
nợ ấy.
(63)
Thế là việc làm cho đời một người con gái tử tế bị mang tiếng của
Xuân đã được kết quả hoàn toàn rực rỡ.
(64)
Nó chỉ còn phải gánh vác cái trách nhiệm nặng nề là làm hại nốt một
vị quả phụ đã thủ tiết luôn với hai đời chồng nữa mà thôi.
(65)
NGUỒN:
[chương] XII
Bản A: Số đỏ, chuyện cười dài, Vũ Trọng Phụng, Hà Nội Báo, s. 51 (23 Décembre 1936), tr. 33-38.
Bản B: Số đỏ, tiểu thuyết, Vũ Trọng Phụng; Nhà in Lê Cường, Hà Nội, 1938 (mất văn bản)
Bản C: Số đỏ, tiểu thuyết cười dài, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Minh Đức, Hà Nội, 1946, tr. 167-180.
Bản D: Số đỏ, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Mai Lĩnh, Hà Nội, 1952, tr. 139-150.
Bản E: Số đỏ, tiểu thuyết cười dài, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Minh Đức, Hà Nội, 1957, tr. 126-135.
Bản F: Số đỏ, tiểu thuyết xã hội tả chân, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Mai Lĩnh, Sài Gòn, 1958, tr.130-140.
Bản G: Tuyển tập Vũ Trọng Phụng, tập III, Nxb. Văn học, Hà Nội, 1987, tr. 135-146.
KHẢO DỊ:
(1) A: V
C, D, E, F, G: XII
(2) A: Ông rửa mặt, thay quần áo ngủ xong bèn bấm một tiếng chuông.
C, D, E, F, G: Ông rửa mặt, thay quần áo xong bèn bấm một tiếng chuông.