em gái tôi cho anh, vì cái ý ấy, tôi đã có từ lâu nay nên bây giờ anh mới thế
này được.
(13)
Trước những lời đáng cảm động như thế,
(14)
lại lạ lùng đến như thế
− sở Cầm, sở Mật thám, và Toà án thì khác hẳn với Tổng cục thể thao −
Xuân Tóc Ðỏ ta nghĩ ngay đến cái quá khứ xấu xa của mình. Nó tự thấy
không xứng đáng làm chồng Tuyết, và phải chối từ đi thì hơn. Nó buồn rầu
mà rằng:
− Thưa ông, cái hôm ông gọi đùa tôi là sinh viên trường thuốc trước
mặt cụ cố, thì ông đã làm cho Tuyết phải đem lòng yêu tôi.
(15)
Nếu Tuyết
lấy tôi thì Tuyết nhầm vô cùng, và tôi mà lấy Tuyết thì tôi lại đánh lừa một
người con gái tử tế!
Những lời lẽ ấy làm cho Văn Minh rất hổ thẹn. Ông thấy tội ông to
lắm. Ông thật không ngờ đến sự xảy ra của một phút bông đùa.
(16)
Ông bèn
chữa thẹn:
− Cái đó không hề gì! Nghĩa là tôi biết anh hiểu y lý thì nói thế quý
hồ được việc, vì cái xã hội hủ lậu này vẫn coi trọng cái bằng cấp.
(17)
Chứ
anh là sinh viên trường thuốc hay không nữa thì tôi vẫn muốn gả em tôi cho
anh.
Trước sự cam đoan nghiêm trọng ấy, Xuân lại rầu rĩ nói:
− Thưa ông, ông có lòng với con như thế, thật tử tế quá! Nhưng ông
xét lại có nên không! Tuyết con gái nhà giầu, đẹp đẽ, con nhà quý phái, tân
thời, còn con thì, như ông đã biết đấy, không cha không mẹ, lêu lổng từ bé,
nhặt ban quần, bán phá sa, đã làm nhiều nghề hèn, con nghĩ con không xứng
đáng chút nào cả.
Văn Minh cau có nghĩ thầm: Quái cho cái thằng này! Hay nó vòi
vĩnh gì? Cần gì phải xoay ngay mình như thế! Phần gia tài của em mình như
thế thì nó chẳng cần phải vòi nó cũng đủ đào được mỏ chứ sao?
(18)
Nó lại
muốn bắt mình phải cam đoan điều ấy nữa, thì đểu cáng thật! Ông bèn đưa
đón bằng giọng nằn nì: