− Giời ơi! Ông đốc Ngôn! Thế thì tôi chết! Tôi phải chết!
Nhưng bà ta không được phép vật mình vật mẩy hay giậm chân chan
chát nữa, vì ở ngoài cổng, tiếng còi ô tô đã rúc lên đinh tai.
(19)
Bà vội nhìn
lên đồng hồ thì ra đã 7 giờ rồi, khách khứa đã đến dự tiệc bữa tối để mừng
cậu Phước đã khỏi... ngúng nguẩy (nói kiêng).
Họp mặt bữa ấy, trừ một Tuyết, còn thì có tất cả những người thượng
lưu xã hội và bình dân chính tông, xưa nay giao thiệp với bà Phó Ðoan, hoặc
đi lại cửa hiệu Âu Hoá. Cậu Phước ngồi ở ghế danh dự của bàn tiệc, cái đó
đã cố nhiên. Sau một tiếng đồng hồ mà các quý khách chuyện trò rất thân
mật và ăn uống một cách không giả dối, bỗng thấy bác sĩ Trực Ngôn đứng
lên nói:
− Thưa các bà, các cô, các ông... Nhân tiện hôm nay có đông đủ mọi
người trong chỗ thân mật giao tình, tôi có ý muốn diễn thuyết về một vấn đề
xã hội và luân lý mà thiên hạ chưa có một quan niệm chính đáng. Trước khi
lên diễn đàn, tôi muốn thử diễn thuyết ngay ở đây trước đã, để xem có nghe
được không...
Một vài người vỗ tay:
− Hay lắm! Trực Ngôn vạn tuế!...
Xuân Tóc Ðỏ reo lên:
− Líp líp lơ!
Nhưng có một người hỏi:
− Khoan đã! Thế bác sĩ muốn diễn về vấn đề gì?
− Vấn đề đàn bà nạ giòng! Người đàn bà trên bốn mươi tuổi tại sao
hay khát tình yêu?
(20)
Xã hội có nên chê cười những người ấy không, đó là
điều ai cũng nên biết!
Một tràng vỗ tay đôm đốp hoan nghênh bác sĩ; những bạn thân của
bà Phó Ðoan yên trí ngay là bác sĩ định nói xỏ bà, cho nên bà Phó Ðoan