"Cái món cá nướng chanh đó là lần đầu tiên tôi làm, có thể mùi vị có
chút lạ..." Nhan Tiêu khẩn trương nhắc nhở trước, đem đũa đưa cho Hoắc
Trạch Tích.
Hoắc Trạch Tích nhận lấy đũa ngồi xuống, trong ánh mắt mong đợi
của cô nếm thử cá, ngẩng đầu nhìn Nhan Tiêu cười: "Tôi cảm thấy rất
ngon."
Lời khen ngợi của anh lớn hơn hết thảy, Nhan Tiêu không nhịn được
nở nụ cười, lại tiếp tục: "Anh nếm thử món thịt bò xào cà chua đi..."
"Đều rất ngon" Mắt Hoắc Trạch Tích nhìn xuống, không động đũa
nữa.
Không nếm thử mùi vị làm sao biết ngon?
Nhan Tiêu đột nhiên sững sờ, hô hấp cũng chậm lại, dường như đang
nhận ra điều gì.
Hoắc Trạch Tích lại ngẩng đầu nhìn Nhan Tiêu, giọng nói ôn hòa trầm
xuống: "Cô ngồi xuống trước đi."
Nghe lời kéo ghế ra, Nhan Tiêu ngồi đối diện anh, thấp thỏm nhìn, chờ
Hoắc Trạch Tích nói tiếp.
Dừng một chút, anh nghiêm túc nhìn cô: "Cám ơn cô."
Nhan Tiêu lắc đầu: "Không cần cảm ơn, làm những thứ này... Tôi cũng
rất vui vẻ."
Nhan Tiêu nói xong, không khí ngưng trệ mấy giây, Hoắc Trạch Tích
mới mở miệng: "Thật ra thì cô không cần tốn thời gian ở đây."
Hoắc Trạch Tích nhìn cô, biểu tình ôn hòa, Nhan Tiêu cảm thấy,
không có chút tình cảm nào cả.