NGHIỆN NGỌT (NGỌT ẨN) - Trang 156

Nhan Tiêu chỉ cảm thấy trong đầu là một mớ hỗn loạn, muốn giải

thích, nhưng trong lòng đang từ từ lan tràn một cảm giác đau khó tả: Không
cần phải giải thích, tóm lại anh đã nghĩ cô như vậy, chắc hẳn ở trong lòng
anh cô là một người bốc đồng như vậy rồi.

Nhan Tiêu nằm xuống, quay sang đưa lưng về phía Hoắc Trạch Tích:

"Em muốn ngủ."

Cô nghiêng đầu, trên gối ướt đẫm, đem nửa mặt vùi vào trong chăn,

không lên tiếng.

Chỉ cần anh nói một câu đã khóc, mình thật là không có tiền đồ...

Nhan Tiêu bắt đầu ghét bản thân mình.

Hoắc Trạch Tích yên lặng hồi lâu, Nhan Tiêu cũng không lên tiếng,

bầu không khí giằng co.

Cuối cùng Nhan Tiêu hít sâu một hơi: "Em không có nghĩ muốn làm

anh áy náy, nếu như chuyện này quấy rầy đến anh, em chỉ có thể nói là
không phải tại anh..."

Lời nói tận lực kéo xa khoảng cách, Hoắc Trạch Tích không nói gì.

Giữa hai người có cái gì đó đang lôi kéo.

Tiếng hít sụt sịt của Nhan Tiêu ở trong chăn, nghe mơ mơ hồ hồ.

Chần chừ mấy giây, Hoắc Trạch Tích quỷ thần xui khiến đến gần mép

giường, giơ tay vén cái chăn đang che mặt Nhan Tiêu lên, cô lại dùng tay
che mắt, muốn đem chăn kéo về lại bị Hoắc Trạch Tích nắm cổ tay kéo lại:
"Bây giờ lại nói xin lỗi với anh? Như vậy là xong chuyện rồi sao?"

Không kìm nén được nữa, Nhan Tiêu thút thít nói: "Dù sao em nói gì

hay làm gì cũng sai, vậy anh nghĩ thế nào thì nghĩ..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.