“Anh…… Nhà nào vậy?”
Là ở cùng một chỗ với người nhà sao, vẫn là ở nhà anh đi.
“Em thích ở chõ nào?” Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, hình như có
ý cười, lại không rõ.
Ngắn ngủn trong vài giây, Nhan Tiêu vội vàng suy nghĩ.
Nếu ở chỗ nhà mẹ Hoắc, không thể nghi ngờ sẽ bị mẹ Hoắc tra hỏi,
hơn nữa ngày mai mẹ mình cùng với ba mình nhất định sẽ đánh vỡ nồi
cũng hỏi đến, thêm trí tưởng tượng của mẹ cô nữa, tuyệt đối cô sẽ bị phụ
huynh tra hỏi rất phiền.
Nhưng mà ở lại chung cư của anh, giống như lại có vẻ…… Không
thỏa đáng lắm?
Chính là đối lập lên……
“Ở trung tâm thành phố bên kia đi, cái kia…… Cách trường học của
em gần hơn.”
Nhan Tiêu vạn phần rối rắm mà lựa chọn cái sau.
Hoắc Trạch Tích không nói chuyện, tiếp tục lái xe, Nhan Tiêu cũng lo
sợ mà im lặng.
Con đường này vốn yên tĩnh, hai bên đường đen thui chỉ có thỉnh
thoảng mới có tiếng động cơ.
Nhan Tiêu đột nhiên cảm thấy tính năng của chiếc xe này quá là sai
làm, ví dụ như hiện tại, không phát ra bất kỳ tiếng gì, bên trong xe có vẻ
yên tình, yên tĩnh đến kỳ lạ.