Nhưng mà điều đáng phải nói là, hai lần tới đây tâm trạng đều khác
nhau một trời một vực……
“Uống chút gì không?” Hoắc Trạch Tích vào cửa sau đó cởi áo khoác.
Nhan Tiêu ngồi ở trên sô pha nhìn anh, nói " Anh uống cái gì em uống
cái đó.”
" Trước khi đi ngủ uống chút sữa bò.”
“Vâng!”
Nhìn anh vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, ánh mắt Nhan Tiêu vẫn luôn
nhìn anh, nhìn áo sơmi phác họa rõ đường cong của anh, rất để thích hợp
ôm……
Đột nhiên, Nhan Tiêu phát hiện buổi tối hôm nay bản thân đã nghĩ vấn
đề gì đó, cả người đều ở một loại trạng thái muốn ôm một cái……
Không thể như vậy! Nhan Tiêu sao ngươi có thể thèm khát như vậy!
Cô giữ vững ngồi ở trên sô pha, thẳng đến khi Hoắc Trạch Tích đi tới,
đưa cốc sữa bò cho cô, Nhan Tiêu uống một hụm, ngắm anh, uống một
ngụm, lại ngắm……
Tuần hoàn vài lần, cuối cùng cô bị phát hiện, Hoắc Trạch Tích nhàn
nhạt nhìn cô.
Nhan Tiêu bị anh nhìn thẳng như vậy, cuối cùng cũng quy củ uống sữa
bò, uống xong đặt lên bàn, báo cáo: “Uống xong rồi!”
Hoắc Trạch Tích cầm cốc không đứng lên, dường như khen thưởng
xoa tóc cô.
……