Hoắc Trạch Tích cài dây an toàn, “Gần đây có trạm sạc điện cho ô tô.”
“Đây không phải phương tiện đường dài?”
“Ukm, bình thường chỉ đi trong thành phố.”
Gần như một người hỏi một người trả lời, lễ phép vừa đúng.
Bên trong xe lại yên tĩnh, Nhan Tiêu nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng
tất cả đều là hình bóng của anh, cô nhịn không được nhìn anh vài lần, anh
bình tĩnh nắm tay lái nhìn phía trước, bộ dáng trầm tĩnh nhìn rất đẹp.
Đối với một người không quen xuất hiện trong cuộc đời, im lặng có ý
nghĩa rất lớn để làm giảm cảm giác xa lạ. Một bên Hoắc Trạch Tích lái xe,
bớt chút thời gian mở radio của thành phố ở trong xe, âm nhạc ngay lập tức
phá vỡ không gian yên tĩnh ở trong xe.
Nghe thấy giọng nói của NJ radio, trái tim Nhan Tiêu đập nhanh, bỗng
nhiên cảm xúc dâng trào mãnh liệt:
Cô rất muốn hỏi anh có phải là Zain hay không.
Nhưng nghĩ lại, nếu anh thật là Zain, nếu hỏi lúc này thì có chút không
lễ phép. Thử nghĩ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, làm người có
tiếng nói trở thành nhân vật của quần chúng, nhất định không thích trong
hiện thực có người hỏi tới đời sống riêng tư của mình.
Hơn nữa cô biết, Zain là một người cực kỳ trầm tĩnh, ngày thường rất
ít để lộ những sinh hoạt cá nhân của mình, cũng không thích fan hỏi quá
nhiều về vấn đề sinh hoạt cá nhân của anh.
Lời nói lên đến miệng, lại bị Nhan Tiêu nuốt trở về, cô yên lặng nhìn
bên ngoài cửa kính ngắm cảnh sắc của thành phố.