Nhan Tiêu kìm nén vui mừng ở trong lòng, lại có chút nghi ngờ: Anh
là một người ưu tú như vậy, không chỉ có nhan sắc đẹp mà còn có giọng nói
rất hay, mà hiện nay các chị em gái rất thích nghề nghiệp bác sĩ, không có
bạn gái, điều đó là không thể nào.
Có thể là vừa chia tay không lâu, chắc tầm khoảng một tháng……
Suy nghĩ linh tinh một lúc, nhưng cô cố gắng kiềm chế không hỏi tiếp,
duy trì sự lễ phép, binh đến tướng chặn.
Không nghĩ tới bỗng nhiên anh mở miệng hỏi: “Cô thường ăn cơm tối
cùng ai?”
Lúc trước là Nhan Tiêu hỏi anh vấn đề này, trải qua đoạn đối thoại vừa
rồi, Nhan Tiêu mới giật mình phát hiện câu hỏi của mình có phải rất rõ
ràng, thế có phải là anh cũng đoán được ý cô muốn hỏi là anh có bạn gái
hay không?
Bây giờ anh lại quay lại hỏi cô, ý là……
“Tôi không có bạn trai!” Cô không có nghĩ nhiều, buột miệng nói ra.
Anh sửng sốt hai giây, bởi vì câu trả lời vội vàng của cô mà có chút
không hiểu, ngay sau đó cười: “Ý của tôi là, nếu cô không có hẹn với ai, tôi
mời cô ăn cơm?”
Nhan Tiêu lập tức sững sờ, sau một lúc mới kịp phản ứng: “Thật
không?”
Hoắc Trạch Tích thay đổi dừng xe ở ven đường, nghiêng về một bên
của xe nói: “Tôi nhìn thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tiệm lẩu kia.”
Rõ ràng như vậy sao? Nhan Tiêu lặng lẽ nhìn vào gương chiếu hậu
qua cửa sổ, không kìm nén được cong khóe miệng.