Xuống xe, Nhan Tiêu đi theo phía sau của anh.
Vóc dáng anh rất cao, Nhan Tiêu đứng còn chưa đến bả vai của anh.
Dáng người thật sự hoàn hảo!
Nhìn bóng lưng người đi phía trước, Nhan Tiêu yên lặng nghĩ thầm.
Hoắc Trạch Tích đi chậm một chút để chờ Nhan Tiêu đuổi kịp, phù
hợp với vóc dáng của cô, anh hơi cúi đầu nói: “Cô nói với người trong nhà
một tiếng, để tránh cho bọn họ lo lắng.”
Nhan Tiêu ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, lấy di động ra, cúi đầu nhắn
tin cho mẹ, bỗng nhiên phía trước có một anh trai cầm chảo đang đi tới,
Hoắc Trạch Tích nắm chặt cánh tay của cô kéo về phía của anh nói, “Cẩn
thận.”
Trong lòng Nhan Tiêu bởi vì hành động của anh mà rối loạn, bỗng
nhiên tay run lên, tin nhắn còn chưa viết xong đã không cẩn thận mà gửi đi.
Vừa ngồi xuống ở bên cửa sổ, mẹ Nhan nhận được một nửa tin nhắn
của Nhan Tiêu lập tức gọi điện thoại cho cô, Nhan Tiêu lấy điện thoại di
động ra, cười nói xin lỗi với Hoắc Trạch Tích.
Nơi này có chút ầm ĩ, Nhan Tiêu che lỗ tai bên kia vào, nói to lên một
chút: “Con ở bên ngoài ăn cơm…… Ăn lẩu…… Cùng bác sĩ Hoắc…… Mẹ
nói bác sĩ Hoắc nào? Chính là anh Hoắc đó……”
Nghe được hai chữ “Anh Hoắc”, Hoắc Trạch Tích đang xem thực đơn
ánh mắt dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Nhan Tiêu, cô vừa mới tắt điện
thoại, cười nói với Hoắc Trạch Tích: “Mẹ tôi luôn coi tôi như đứa trẻ, luôn
không yên tâm.”
Hoắc Trạch Tích cười lạnh nhạt: “Là rất giống đứa trẻ.”