Rõ ràng chính là muốn Nhan Tiêu đi ra ngoài……
Tuy tằng Nhan Tiêu không rõ lý do, lại vẫn hiểu mà đứng lên, phối
hợp công tác mà yên lặng đi ra khỏi phòng khám.
Một lát sau, hai nữ y tá cũng đi ra ngoài, Nhan Tiêu kinh ngạc: “Tại
sao các cô cũng đi ra?”
Vẻ mặt nữ y tá có chút kỳ quái, lại kéo Nhan Tiêu sang một bên, lặng
lẽ nói: “Kỳ thật mỗi người bệnh tới đều không có gì, một hai người có chút
tật xấu, kêu bác sĩ Hoắc giúp cô ấy khám một chút.”
Nữ y tá ở bên cạnh lại nói thêm: “Vừa rồi chúng ta cũng bị đuổi ra
ngoài, cũng không biết khám cái gì, lại không phải khám phụ khoa……”
Này……
Nhan Tiêu trong lòng mười phần cũng đoán được tám chím phần là gì,
lại không được tốt khi nói thẳng ra.
Chẳng lẽ muốn một mình ở chung với bác sĩ Hoắc?
Hiện tại không phải thành công sao? Cho nên cuối cùng người này
muốn làm gì?
Trong lòng cô bất ổn, đã cảm thấy không thoải mái lại tò mò, tuy rằng
biết rình coi loại chuyện này là không được đứng đắn, lại vẫn là nhịn không
được đứng nhìn qua cửa sổ nhỏ có kính nhìn vào trong.
Từ góc độ của Nhan Tiêu, có thể nhìn rõ được người phụ nữ kia nằm
trên ghế nha khoa, bác sĩ Hoắc dịch chuyển đèn qua, cúi đầu dựa thật sự rất
gần.
Rõ ràng là tư thế rất bình thường, lúc này Nhan Tiêu nhìn rất nhập
tâm, hơn nữa bác sĩ Hoắc che lại không nhìn rõ được vẻ mặt của người phụ