Nhan Tiêu cười đến vẻ mặt sáng lạn, bắt chước mẹ Hoắc: “Hoắc Hoắc
anh là nhất.”
“…… Nhan Tiêu đêm nay em có chút không bình thường.”
“Về sau em gọi anh như vậy là sẽ khỏe.”
“Em thử xem.”
Tâm lý Nhan Tiêu không cân bằng: “Người khác đều có thể gọi, dựa
vào cái gì mà em không thể?”
“Em chính là không thể.”
Bị câu nói có vẻ bá đạo này chặn lại, trong nháy mắt Nhan Tiêu cảm
thấy tức giận, nếu là dựa vào tính tình ngày thường của cô, đều đã cãi lại,
nhưng mà chính là anh, Nhan Tiêu vẫn nuốt trở vào.
Nhưng mà càng nghĩ càng tức giận, đi được một lúc, dần dần Nhan
Tiêu không nhịn được, miệng không tự giác chu lên, người sáng suốt đều
có thể nhìn ra được dáng vẻ tức giận của cô.
Hai người cách nhau một khoảng, Hoắc Trạch Tích cầm tay cô, Nhan
Tiêu nắm tay, ngón tay anh đan vào từng ngón tay cô, cầm vững vàng.
Biết cô tức giận, Hoắc Trạch Tích cũng không nói chuyện, chỉ im lặng
nắm tay cô đi trên đường.
Lúc sau về nhà, anh mới buông Nhan Tiêu ra, trở tay đóng cửa lại, nói:
“Người khác cho rằng em là một con cá nóc.”
Cá nóc……
Cái này lại có thể liên tưởng đến động vật……