Nghe anh nói xong, Nhan Tiêu quăng quần áo trong tay sang một bên,
bỗng chốc cất cao giọng: “Cho nên anh cảm thấy về phương diện đó đàn
ông không sao cả? Lên giường hay không cũng không có ảnh hưởng phải
không? Tư tưởng của anh có vấn đề! Anh kỳ thị giới tính!”
Cảm xúc của cô quá mức kích động, Hoắc Trạch Tích dần dần thu lại,
bình tĩnh nhìn cô: “Giống như tính xâm phạm và quấy rối tình dục, nhược
điểm là con gái, điểm này không thể phủ nhận, hơn nữa không có liên quan
đến kỳ thị giới tính.”
Anh nói dừng một chút, lại tiếp tục: “Nếu em muốn nhấn mạnh quyền
của phụ nữ, vậy trước đó em nên làm rõ là ai không tôn trọng người của
em, xem những cái em khiêu vũ bàn luận về dáng người bàn luận về diện
mạo, vẫn là anh.”
Giọng điệu của anh vẫn như cũ duy trì bình tĩnh, chuyên chú mà nhìn
cô.
Bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy được vẻ lý trí bình tĩnh của anh
nhưng lại có chút không hợp lẽ, rồi lại không có cách phản bác, chỉ có thể
căm giận: “Tại sao anh lại so đo với những người khác bởi vì những lời nói
trêu đùa như vậy?”
Hoắc Trạch Tích nói: “Trêu đùa? Làm người bạn trai có liên quan, anh
không cảm thấy buồn cười.”
Bị anh nói cho không có lời nào để nói, Nhan Tiêu cúi đầu nghịch
ngón tay, tuy rằng biết anh nói không sai, vẫn là cảm thấy không đến mức,
nghĩ thầm quả thực anh là đại hán tử chủ nghĩa.
Bởi vì chuyện này, hai người ầm ĩ có chút không thoải mái, khi lên xe
Nhan Tiêu cũng không có nói lời nào, Hoắc Trạch Tích cũng không chủ
động nói chuyện với cô, cứ như vậy mỗi người có tâm sự riêng.