Tốc độ trưởng thành của trẻ con nhanh kinh người, Nhan Tiêu phát
hiện đứa trẻ này giống như cao lên một chút, sờ đầu bé: “Rất vui, Gia Gia
còn nhớ rõ dì Nhan Tiêu.”
“Con đương nhiên nhớ rõ dì Nhan Tiêu…… Vậy dì tới chơi trò chơi
đua xe với cháu được không?” Gia Gia nói lôi kéo tay Nhan Tiêu đi vào
trong phòng.
Ngồi lên cái đệm, Gia Gia đưa cho Nhan Tiêu một cái điều khiển từ
xa, “Của dì là chiếc xe việt dã màu xanh, của cháu là xe thể thao màu đỏ.”
Nhan Tiêu không có lý do cự tuyệt, tiếp nhận xe con, nghĩ thầm việt
dã và xe thể thao cũng không có tính khả thi gì, căn bản không phải một cái
quan trọng?
Nhan Tiêu cầm chiếc xe việt dã màu xanh đặt ở trên vạch xuất phát,
lúc sau Gia Gia ra lệnh một tiếng, hai chiếc xe con chạy lên theo quỹ đạo,
Nhan Tiêu không thành thạo điều khiển từ xa, kỹ thuật rất kém cỏi, đụng
vào hàng rào chắn hai ba lần, kết quả tự nhiên là Gia Gia thắng.
Bàn thứ hai, Gia Gia nói để Nhan Tiêu đi trước năm giây, chính mình
mới bắt đầu chạy, Nhan Tiêu có chút kinh ngạc, nhỏ mà đã thân sĩ phong
độ như vậy?
“Ai dạy cháu như vậy?” Cô nhịn không được hỏi.
“Mẹ dạy, bởi vì lần trước mẹ thi với cháu, mẹ cháu vẫn luôn thua, mẹ
cháu bảo cháu nhường, nói ưu tiên con gái.”
Nhan Tiêu: “……”
Người mẹ là Hoắc Bình Quả này, chơi món đồ chơi lại bảo con trai hai
ba tuổi nhường mình!